Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

TÌNH BAY NHƯ KHÓI SƯƠNG

nhan-sac-my-nhan-trinh-cong-son-tung-gui-300-buc-thu-tinh-3

Đặng Huy Văn: Mối tình của Trịnh Công Sơn và Diễm Xưa tan vỡ bởi sự can ngăn của gia đình Diễm. Khi Trịnh Công Sơn đang hụt hẫng vì phải chia tay Diễm, thì tình cờ nhận được một lá thư an ủi của em gái Diễm, Ngô Vũ Dao Ánh, năm 1964 vừa tròn 15 tuổi. Từ đó cứ thế thư đi từ lại rồi Trịnh Công Sơn và Ngô Vũ Dao Ánh đã yêu nhau từ bao giờ không biết. Ngày đó anh Sơn đang đi dạy ở B’Lao, một trường miền núi của cao nguyên Lâm Đồng - Đà Lạt nên chủ yếu Trịnh Công Sơn đã nhận được tình yêu trinh trắng của Dao Ánh qua những lá thư viết trên giấy học trò được gửi lên từ Huế. Có lẽ vì yêu quá rồi ghen..., nên năm 1967 Trịnh Công Sơn đã chủ động chia tay mối tình trinh trắng của Dao Ánh sau 4 năm với hàng trăm bức thư tình da diết. Năm 1993, sau khi li dị chồng, chị Dao Ánh có về gặp lại anh Sơn ở Sài Gòn và anh đã viết ca khúc “Xin trả nợ người” để dành riêng tặng chị. Đầu năm 2001, khi anh Sơn nằm bệnh viện, chị Dao Ánh đã về Việt Nam một thời gian để săn sóc anh Sơn bên giường bệnh cho tới ngày anh đã mãi mãi đi xa. Điều đặc biệt nhất là vào năm 2011 này, nhân ngày giỗ lần thứ 10 của anh Sơn chị Dao Ánh đã lần đầu tiên bất ngờ cho công bố hơn 300 bức thư tình của anh Sơn gửi cho mình từ 1964 đến 1967 vẫn còn được giữ nguyên vẹn, mặc dù cho đến 1993, chị đã từng nhiều năm sống cùng với chồng và con ở bên Mỹ…

Nhờ tình yêu thánh thiện với chị Ngô Vũ Dao Ánh mà Trịnh Công Sơn đã để lại cho chúng ta nhiều ca khúc bất hủ, điển hình như: Còn tuổi nào cho em, Mưa hồng, Như cánh vạc bay, Gọi tên bốn mùa, Tuổi đá buồn, Phúc âm buồn, Lời buồn thánh, Chiều một mình qua phố, Em còn nhớ hay em đã quên, Xin trả nợ người, Ru mãi ngàn năm…

Nhân đọc lại những bức thư tình của anh Sơn gửi cho chị Dao Ánh được đăng lại trên các trang mạng, tôi xin có một bài viết để bày tỏ sự ngưỡng mộ tới mối tình thánh thiện của chị Ngô Vũ Dao Ánh đã dành cho người nhạc sĩ tài hoa của chúng ta từ tuổi 15 cho đến những năm tháng cuối cuộc đời của chị.

TÌNH BAY NHƯ KHÓI SƯƠNG
(Mến tặng chị Ngô Vũ Dao Ánh)

Từ B’Lao lãng đãng khói sương
Ngàn nỗi nhớ anh gửi vào trong gió
Về Huế mộng mơ với em gái nhỏ
Tuổi trăng tròn nuôi mộng đẹp trăm năm!

Còn tuổi nào để anh gửi cho em
Những trang thư chứa chan tình đôi lứa
Cùng nốt nhạc viết nên thiên tình sử
Của hai ngươi về mãi chốn xa xăm

Có đôi lần thấp thoáng những lời ca
Mà người khác nhận bóng mình trong đó
Em chỉ âm thầm giở từng trang thư cũ
Đã nâng niu gìn giữ tự bao năm!

Cho Mưa hồng, Như cánh vạc bay đêm
Gọi tên bốn mùa, Tuổi đá buồn bật khóc!
Cho cô đơn nâng niu từng nốt nhạc
Để hư vô ngơ ngác khói sương bay

Phúc âm buồn xao xuyến tuổi thơ ngây
Lời buồn thánh lưu luyến bàn tay nhỏ
Em hờn dỗi hay hẹn hò ai đó?
Chiều một mình qua phố nhớ tên em!

Em còn nhớ hay em đã quên?
Xin trả nợ người, trả một đời đâu hết?
Tình sâu nặng tưởng có thời ly biệt
Vẫn nồng nàn như chưa phút nào nguôi!

Cho dù nay, anh đã ở cuối trời
Vẫn viết tiếp ru em vào giấc ngủ
Bởi một kiếp anh còn chưa viết đủ
Cho tình em trinh trắng tuổi trăng rằm!

Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi...em là thiên thần nhỏ!

Xuống bên đời hát Ru mãi ngàn năm(*)
Cho sương khói phiêu diêu bãng lãng cõi anh nằm...

Hà Nội, ngày 4 tháng 11 năm 2011
Ts Đặng Huy Văn

(*) Những dòng chữ in nghiêng màu đỏ và đậm là tên các bài hát mà Trịnh Công Sơn viết tặng riêng chị Ngô Vũ Dao Ánh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét