Đặng
Huy Văn: Nhân ngày
cuối năm, tôi đã đến thăm mẹ của một người bạn tôi. Bà cụ năm nay đã 90 tuổi, gầy
gò đau ốm luôn nhưng thần sắc vẫn còn minh mẫn. Bà sống với người con dâu góa bụa
đã ngoài 60. Đứa cháu nội duy nhất của bà đã lấy chồng và theo chồng vào làm
công nhân tại tỉnh Bình Dương đã lâu. Người con trai của bà, bạn tôi, đã hi
sinh tại Khe Sanh năm 1971. Chồng bà vì quá thương nhớ con nên cũng đã qua đời
vài năm sau đó. Con dâu của bà vì thương bà không có người chăm sóc nên không
đi bước nữa mà ở lại vừa chăm bà vừa nuôi con gái. Đến những năm 1990, cả nước
rộ lên phong trào nhờ các “nhà ngoại cảm” đi tìm mộ và hài cốt liệt sĩ thì bà
đã dục con dâu bán dần đất vườn lấy tiền vào Khe Sanh tìm mộ con trai. Người
con dâu đã nhiều lần cùng bạn bè thuê các nhà ngoại cảm giúp sức nhưng đã hơn
20 năm trời vẫn chưa tìm được hài cốt của chồng. Không biết có đáng tin không,
nhưng có một “thầy tâm linh” gọi hồn con trai bà lên cho biết, hài cốt của anh ấy
vẫn còn nhưng đã bị trôi vào một hốc núi đá, nơi đã được đào bới nhiều lần mà vẫn
chưa tìm thấy. Tôi cứ băn khoăn không biết ai là kẻ đã gây ra cuộc nội chiến
huynh đệ tương tàn đã làm cho hàng triệu người cả hai miền Nam Bắc phải đổ máu
một cách đau thương này? Và ai sẽ trả lời cho đồng bào Việt Nam câu hỏi, “Cho
tới đầu năm 2015, còn bao nhiêu vạn người lính trẻ đã ngã xuống trên dãy Trường
Sơn mà hiện vẫn chưa tìm thấy được hài cốt?”
Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014
Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014
CHÀO NĂM MỚI 2015 ĐANG VỀ!
Đặng
Huy Văn: Tại Văn Miếu Quốc Tử Giám Hà Nội, tôi tình cờ quen một Việt
Kiều từ Mỹ về đang muốn lên thăm Lăng Mộ Vua Ngô Quyền tại làng cổ Đường Lâm mà
chưa biết đường đi. Nhân có sẵn xe taxi đưa tôi tới thăm Văn Miếu vào dịp cuối
năm, tôi đã mời anh ấy cùng đi thăm Lăng Mộ Đức Ngô Vương vì tôi cũng đang có một
bài viết muốn được tấu trình trước Vong Linh của Nhà Vua. Đó là một ngày nắng
vàng rực rỡ của Mùa Giáng Sinh 2014, ngày 23/12/2014.
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014
CHÚA ƠI!
BÙI VĂN BỒNG
Chúa ngự trị trên cao
Nơi có ánh hào quang rực rỡ
Nơi dường như không bóng đêm và bão tố
Không lũ lụt, dịch bệnh, sóng thần,
Không thị trường quan chức-hàng hóa bon chen
Không có cảnh người ăn xin, trẻ lang thang phố chợ
Không có oan sai, lọc lừa, gánh nợ…
Dường như cái gì cũng có sẵn và công bằng?
Nơi không có khái niệm người cùng khổ
Những bắt nhốt tội tù vô cớ
Những nghênh ngang bị ném đá không hề mắc cỡ...
Chắc lòng tham và thủ đoạn không tồn tại nơi này
“Đấng cứu thế cao vời có luôn bên ta”?
Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014
THƯƠNG AI BÊN NÚI “ĐANG NGHÈO”

ĐẶNG HUY VĂN
(Viết tặng một người thầy văn chương của
tôi)
Thương ai bên
núi “Đang Nghèo”
Dưới chân Quê Bọ
lưng đèo Quê Choa
Một lần Bà Huyện
đi qua(1)
Dừng chân thương
“cái Gia Gia” nỏ mồm…
Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014
ĐÊM GIÁNG SINH CÙNG BÈ BẠN HÁT CA!
Đặng Huy Văn: Mới đó mà Mùa Giáng Sinh năm 2014 đã trở về! Biết nói gì với các trẻ thơ khắp nơi trên cả nước, đặc biệt là các cháu bé nghèo hay mồ côi nơi biên cương hải đảo, các cháu nhỏ còn phải lang thang kiếm sống nơi thị thành chưa đêm nào được yên giấc ngủ ngon, các cháu học sinh nghèo vùng cao chưa đủ cơm ăn áo mặc, các cháu nhỏ có người thân bị lũ lụt cuốn trôi… Nhớ lại thời CCRĐ, lúc tôi mới lên 10 tuổi, 1954-1955, vì gia đình bị quy là địa chủ nên tôi phải đi ăn xin rồi ở đợ chăn trâu cắt cỏ cho nông dân, tôi lại càng cảm thương hoàn cảnh của các cháu nhỏ hiện nay đang phải sống kiếp lầm than.
Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014
ĐẤT NƯỚC NHỮNG THÁNG NĂM THẬT BUỒN
Nguyễn Khoa Điềm
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014
BÔNG TUYẾT TRẮNG
Thân tặng bác Huy Văn.
Bông tuyết trắng
Bâng khuâng rơi
Bầu trời chơi vơi
Tuyết trắng.
Mặt đất mêng mông
Mùa đông thầm lặng
Cỏ cây đã bỏ đi về nơi đầy ánh nắng
Để lại nỗi buồn, bông tuyết trắng thơ ngây?
Ồ lại đây ơi hoa đẹp trời mây!
Nàng Bạch tuyết gửi cho ta đó phải?
Ta nhắm mắt lại rồi, đừng bỏ đi, ta buồn lắm đấy!
Trời ngoài kia gió lạnh lùng biết mấy
Nào vào đây ta ủ ấm cho Nàng!
Tuyết đẹp long lanh, Tuyết kiêu hãnh, Tuyết nhẹ nhàng
Tuyết phủ trắng những mùa đông xa xứ...
VĂN LÂM
Bông tuyết trắng
Bâng khuâng rơi
Bầu trời chơi vơi
Tuyết trắng.
Mặt đất mêng mông
Mùa đông thầm lặng
Cỏ cây đã bỏ đi về nơi đầy ánh nắng
Để lại nỗi buồn, bông tuyết trắng thơ ngây?
Ồ lại đây ơi hoa đẹp trời mây!
Nàng Bạch tuyết gửi cho ta đó phải?
Ta nhắm mắt lại rồi, đừng bỏ đi, ta buồn lắm đấy!
Trời ngoài kia gió lạnh lùng biết mấy
Nào vào đây ta ủ ấm cho Nàng!
Tuyết đẹp long lanh, Tuyết kiêu hãnh, Tuyết nhẹ nhàng
Tuyết phủ trắng những mùa đông xa xứ...
VĂN LÂM
Nguồn: Lời comment của bạn Văn Lâm cho bài "Nhớ quá Daniella ơi!" đăng trên trang Bùi Văn Bồng G+
NHỚ QUÁ DANIELLA ƠI!
Đặng
Huy Văn: Mùa hè năm
1984, tôi đang làm nghiên cứu sinh tại Viện Hàn Lâm Khoa Học Bulgaria thì tình
cờ quen một nữ nghiên cứu sinh người Bulgaria đến từ Khoa Vật Lý trường Đại Học
Tổng Hợp Sofia tên là Daniella, 28 tuổi. Cô ấy rất xinh đẹp với mái tóc cắt ngắn
màu hạt dẻ và cặp mắt xanh biếc là con gái của một vị giáo sư làm việc tại Viện
Hàn Lâm. Chúng tôi thường lên trang trại nhà cô ấy dưới chân núi Vitosha, Sofia chơi vào thứ bảy và
chủ nhật. Thỉnh thoảng tôi giúp cô ấy trong việc lập trình máy tính cho đề tài
của mình, còn cô ấy thì giúp tôi học thêm môn tiếng Bul. Đến mùa đông, núi
Vitosha ngay tại thủ đô Sofia với những bông tuyết rơi ngày này qua ngày khác
đã gắn kết chúng tôi trong những buổi đi trượt tuyết từ trên núi xuống. Điều
làm chúng tôi tâm đầu ý hợp là cả hai đều rất thích một chế độ có tự do, dân chủ
thực sự. Ba của cô ấy là một vị giáo sư từng giảng dạy nhiều năm ở Pháp trở về.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)