Lên thăm Chùa Tịnh đêm
thanh vắng
Trăng sáng ngày rằm
chiếu thảnh thơi
Chuông chùa đã biết bao năm
lặng
Và giữa đêm trăng vắng
bóng người!
Lên thăm chùa Tịnh nhớ
người xây
Nhớ tổ tiên xa triệu
triệu ngày
Gom góp từng dòng mồ hôi
đổ
Đúc thành nền cổ vạn bàn
tay
Chùa Tịnh ơi mái hiên
ngói đổ
Nơi Phật Đường tượng cổ
chẳng còn nguyên!
Chùa Tịnh ơi mái hiên
ngói đổ
Giữa đêm rằm sáng quắc
ánh trăng xuyên...
Thăm chùa cổ như thăm
người cũ
Mái ngói sẫm màu là tóc
mẹ dịu hiền
Tường rêu bá, áo bà xưa nhung
nhớ
Lá bàng xanh là nhựa
sống thanh niên
Cho phải xa quê mấy muôn
ngày
Nhớ hoài Chùa Tịnh một
đêm nay
Ngự đỉnh Rú Trò trăng
soi bóng
Tưởng là lạc giữa chốn
bồng lai!
Bốn bảy năm xa, giờ thăm
lại
Chùa xưa ngói mới đón sư
thầy
Phật tử muôn phương về dựng
tượng
Chuông chùa xao xuyến
nguyện hồn ai?
Chùa Tịnh Lâm, 1963 - 2010.
Ts. Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét