Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

ĐỪNG GIẬN MÌNH TÂN ƠI!


Đặng Huy Văn: Tôi không ngờ một người bạn thời thơ ấu của tôi đã bỏ tôi đi cả năm trời rồi mà nay tôi mới được biết! Chẳng là vì gia đình tôi quá nghèo. Từ ngày về hưu tôi phải bươn chải nay đây, mai đó để kiếm sống nên phải chuyển nhà liên tục, điện thoại di động lại không có nên khi bạn tôi đau ốm rồi ra đi, gia đình bạn tôi đã không thể nào tìm được số điện thoại bàn để liên lạc với tôi. Thật buồn là trước khi về hưu, anh ấy đã làm việc tại Văn Phòng Chính Phủ khoảng chục năm. Với tư chất trung thực và thẳng thắn mà lại phải làm việc ở một chốn quan trường phức tạp và nhiễu nhương như thế, thì việc sau khi về nghỉ hưu, anh ta bỗng bị mắc “bệnh quên” theo tôi cũng là điều dễ hiểu. Quên đi thôi! Nhớ làm gì một chốn quan trường phức tạp và nhiễu nhương như thế?

Ngày 21/4/2015 này là ngày kỷ niệm tròn một năm anh ấy được về với Cõi Phật. Tôi viết bài này như một nén tâm nhang thắp lên trước mộ anh ấy để cầu mong cho hương hồn anh sớm được về Tây Phương Cực Lạc và ngày ngày được thênh thản ngồi niệm “A Di Đà Phật!” Phần mộ của anh ấy lại ở gần nhà tôi, nên cầu trời cho tôi được sống thêm để có thể thường xuyên đến tâm sự với anh ấy về tình hình đất nước và quê hương Hà Tĩnh của chúng tôi cho anh ấy nghe. Nam Mô A Di Đà Phật!

ĐỪNG GIẬN MÌNH TÂN ƠI!
(Thân viếng hương hồn một người bạn thời thơ ấu)

Sao nằm đây lặng lẽ
Trơ trọi cả năm trời
Xa quê cha đất tổ
Xa bạn bè, Tân ơi?

Nhớ một thời xa xôi
Hơn 50 năm trước
Hai đứa mình đi học
Cùng bạn bè vui chơi

Dù hơn Tân một lớp
Nhưng đã kết bạn rồi
Khi gặp bài toán khó
Sẵn sàng giúp đến nơi

Nhà mình nghèo Tân thấy
Khi khúc sắn, củ khoai
Tân đưa, mình không lấy
Làm Tân cứ giận hoài!

Con nhà nghèo thế đó
Sợ bè bạn chê cười
Rằng mình con nhà khó
Đừng giận mình, Tân ơi!

Một buổi sáng mưa rơi
Đến trường đường trơn lắm
Mình bị lăn xuống cống
Tân đến cứu kịp thời!

Trưa tháng Năm cháy bỏng
Hai đứa chung áo tơi
Qua đoạn đường Số Một
Che nhau mấy năm trời

Dạo trồng sắn trên đồi
Thạch Xuân chắc Tân nhớ
Mưa phùn rơi lạnh gió
Trưa che lán ngồi chơi

Tân nhớ chăng Cầu Phủ
Mùa hè rủ nhau bơi
Nếu Tân không ra kịp
Chắc mình đã chết trôi!

Mình ra Hà Nội học
Sáu năm không được về
Gặp mình Tân bức xúc
“Tưởng mày đã quên quê?”

Quên quê làm sao được
Chẳng qua mẹ thiếu tiền
Rồi chiến tranh ác liệt
Cứ trên rừng triền miên

Năm 82 Tân tới
Nhà mình chơi lần đầu
Dặn dò và tiễn bạn
Lên đường đến trời Âu

Ngày Tân mất đứa con
Biết Tân đau quặn thắt
Mà bạn bè bất lực
Mây trời cũng héo hon!

Tân ở xa Tổ Quốc
Để mình Lộc đớn đau
Tiễn con về Cõi Phật
Trong tình nghĩa bạn bầu

Ngày Văn Phòng Phính Phủ
Mời Tân vào đó làm
Chắc Tân từng biết rõ
Ai liêm khiết, ai tham?

Nên về, Tân "quên hết"
Để tâm gửi Niết Bàn
Niệm “A Di Đà Phật!”
Cầu Phật độ trời Nam!

Tân biết thời loạn lạc
Theo Đức Phật Như Lai
Là con đường giải thoát
Của ai biết làm người!

Về Tây Phương Cực Lạc(*)
Mong Tân giúp bạn bè
Biết tu hành giải thoát
Khỏi kiếp đời si mê!

Khỏi lòng tham quyền lực
Ai oán chốn quan trường
Để muôn dân đoàn kết
Vùng lên cứu quê hương!

Hà Nội, 19/4/2015
Đặng Huy Văn

(*). Mười Lý Do Nên Tu Pháp Môn Tịnh Độ Để Vãng Sanh về Tây


2 nhận xét: