Thứ Hai, 1 tháng 1, 2018

EM LUNG LINH HAY GIỌT NẮNG BÊN THỀM?

ĐẶNG HUY VĂN

(Kính viếng hương hồn liệt sĩ Đặng Hồng Ân)

Lúc 8 giờ thức dậy Sáng Xuân Nay
Bảy lăm năm ai đoán được một ngày
Trải đói khổ, đạn bom ...mà vẫn sống
Đi ăn xin từng bữa ...rủn chân tay

Ai thể ngờ anh sống đến hôm nay
Tóc trắng phau da dẻ vẫn căng đầy
Bỗng bật khóc khi nhớ về Hà Tĩnh
Những năm dài đi học quá thơ ngây

Đây Đức Lâm tuổi thơ bên Chùa Tịnh
Sáng đầu xuân anh theo mẹ lên chùa
Tay thắp nhang mồm  A  Di Đà Phật
Sau Ban Thờ ai đó gõ chuông trưa

Mười năm sau anh bước vào đại học
Xa quê hương, xa cả tiếng chuông Chùa
Đã vĩnh viễn chôn vùi trong kí ức
Tuổi Hai Mươi mà còn ngỡ ngây thơ

Khi đất nước vào chiến tranh phá hoại
Trải đạn bom xơ xác chốn quê nghèo
Em trai anh đã lên đường nhập ngũ
Qua hai mùa,  vĩnh viễn mất em yêu!

Năm Hai năm trời đớn đau vĩnh biệt
Đặng Hồng Ân em yêu dấu vô cùng
Trái tim mẹ đã nhồi lên nhồi xuống
Em mất  rồi khoảng trống cứ mênh mông!

Sáu năm xa anh trở về gặp mẹ
Mẹ ôm anh khóc bởi thiếu em về
Em Ân ơi giá anh thay em chết
Để đời em được viết tiếp Bài Thơ

Viết Bài Thơ theo Cha đi cứu nước
Bị tù đày từ thuở tuổi Hai Mươi
Rồi ra tù nay Sài Thành, Căm Bốt...
Mai Đồng Nai, Bà Rịa...tít chân trời

Em nhớ chăng ngày em ra Thanh Hoá
Bốn tuổi đầu đuối nước dưới Sông Chu
Ai cũng tưởng em trai anh đã mất
Mà lại không Trời Phật cũng bất ngờ!

Năm Cải Cách em trai sắp chết đói
Bởi dượng Lan nhà cũng bị tịch thu
Làng bị lụt em lên Chùa tạm trú
Nhưng nhà sư cũng đã bị đi tù

Khi lớn khôn em yêu thương mẹ nhất
Bởi tính em hồn hậu giống lòng cha
Ra xã hội lòng thủy chung với nước
Về vợ con thành cột trụ rường nhà

Chiến tranh đã khiến em trai nhập ngũ
Cứu quê hương thoát khỏi hoạ xâm lăng
Em ngả xuống giữa Quảng Bình tuyến lửa
Lúc hi sinh đâu đã kịp trối trăng!

Em Ân ơi,
Em như thể từ  trời cao bay xuống
Nhà chúng ta để kết nghĩa anh em
Anh không biết, muôn đời sau ai biết
Em lung linh hay giọt nắng bên thềm?

Hà Nội, 1/1/2018
Đặng Huy Văn

1 nhận xét: