Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

ĐÊM ĐÊM NGHE TIẾNG MẸ RU

Đặng Huy Văn: Nhân ngày Lễ Vu Lan, Rằm Tháng Bảy năm Giáp Ngọ này, tôi bỗng nhớ tới một kỷ niệm đặc biệt về mẹ tôi mà cho đến lúc phải rời khỏi thế giới này, tôi cũng sẽ không thể nào quên được. Đó là một câu chuyện buồn đã xẩy ra với gia đình chúng tôi cách đây hơn 60 năm. Cuối năm 1954, mẹ tôi bị đội CCRĐ quy là địa chủ. Trong khi đó, cha tôi là một đảng viên 1930, đã bị Pháp bắt tù giam 5 năm tại các nhà tù Kon tum và Ban mê thuột. Trong cuộc kháng chiến 9 năm, người thoát ly gia đình làm việc tại tỉnh Thanh Hóa, thời gian 1954-1956 người bị khai trừ khỏi đảng CS VN vì ông nội tôi bị quy là địa chủ phản động nên cha tôi đã bị bắt đi làm việc cưỡng bức tại Vĩnh Linh, bờ bắc sông Bến Hải. 

Tháng 10 năm 1955, gia tài mẹ tôi bị đội CCRĐ tịch thu nên chúng tôi gồm mẹ và 5 anh em trai chúng tôi chỉ biết nằm chờ chết đói. Vào một buổi sáng sớm mùa đông giá lạnh, bất ngờ anh Hai tôi phát hiện mẹ tôi đã treo cổ tự tử. Vì thấy chân bà còn nóng nên chúng tôi đã hạ bà xuống đốt lửa sưởi, hô hấp nhân tạo và thắp nhang cầu cúng trời đất. Không biết do mẹ tôi chưa chết hẳn hay do cầu cúng trời đất mà bà đã sống trở lại. Sau đó mẹ tôi nói, bà đã định tự tử để đội CCRĐ trả lại khoai sắn cho gia đình tôi, mong anh em chúng tôi khỏi bị chết đói để còn đợi ngày gặp lại cha tôi cho đến khi người được trở vê. 

Sau lần đó, 5 anh em tôi dắt díu nhau đi ăn xin rồi đi ở chăn trâu để khỏi bị chết đói. Mẹ tôi thì sống được thêm 52 năm nữa và đã qua đời năm 2007. Nhưng ông bà nội của chúng tôi thì đều đã bị chết đói năm 1955, chỉ một khoảng thời gian sau đó!

ĐÊM ĐÊM NGHE TIẾNG MẸ RU
(Kính viếng hương hồn mẹ thân yêu nhân dịp Lễ Vu Lan)

Đêm đêm nghe tiếng mẹ ru 
Câu thơ xưa của Nguyễn Du xé lòng!(*) 
Nhiều ngày gạo hết, khoai không 
Em thơ khát sữa đêm đông nối dài! 
Đớn đau thay một sáng mai 
Nhìn ra thây mẹ treo ngoài mái hiên 
Chúng con hoảng hốt gào lên 
Cắt dây hạ mẹ xuống nền nhà ngang 
Anh con đốt lửa vội vàng 
Hà hơi thổi ngạt thắp nhang khấn trời 
Mẹ mau sống lại mẹ ơi! 
Năm con thơ dại ai người dưỡng nuôi? 

Phải chăng lời khấn thấu trời? 
Mà dần mẹ đã phục hồi nhịp tim 
Mẹ huơ tay như kiếm tìm 
Đứa em út vẫn ngồi bên mẹ gào 
Nhìn năm con nước mắt trào 
Mẹ rằng vì chẳng thể nào dưỡng nuôi 
Thà là mẹ chết đi rồi 
Đội Cải Cách sẽ không đòi tịch thu 
Để đàn con dại ngây thơ 
Còn khoai, còn gạo sống chờ đợi ba! 
Bây giờ mẹ đã đi xa 
Nhắc về chuyện cũ để mà nhớ thôi 

Tảo tần lăn lộn một đời 
Năm con dần lớn mẹ nuôi đến trường
Chiến tranh tàn phá quê hương 
Em Tư nhập ngũ sa trường xả thân 
Mẹ đớn đau ngất mấy lần 
Bởi em còn cả tuổi xuân huy hoàng! 
Bốn con học lực giỏi giang 
Đều vào đại học rời làng xa quê 
Mỗi lần có dịp quay về 
Nhìn đôi vai mẹ tái tê cõi lòng 
Dù qua trăm núi nghìn sông 
Làm sao quên được tấm lòng mẹ thương? 

Nhớ Kiều xưa lúc đoạn trường 
Liều thân mà vẫn còn vương tình người 
Cao sang còn có mệnh trời 
Phải đâu cướp được của người mà sang? 
Chúng dù nhờ cả ngoại bang 
Kéo về tàn phá xã làng xác xơ 
Theo chân Trung cộng, Nga Xô 
Tiến hành cải cách họ Hồ giết dân! 
Bắn oan hàng vạn thân nhân 
Những người kháng chiến 9 năm lẫy lừng! 

Có lần mắt mẹ rưng rưng 
Nhớ thương ông nội đã từng chết oan 
Ông nào theo giặc làm quan 
Chỉ theo Đề Thám, Cụ Phan suốt đời 
Vậy mà cải cách vu Người 
Theo Quốc Dân Đảng một thời giết dân! 
Mẹ rằng sống phải có nhân 
Phải yêu đất nước, quên thân vì người 
Đừng theo Tàu cộng đười ươi 
Dâng dần biển đảo, đất trời núi sông! 
Lễ Vu Lan viếng mộ ông 
Con dâng giùm mẹ một vòng hoa tươi! 

Nay không còn mẹ trên đời 
Con thề mãi mãi nhớ lời mẹ răn! 

Hà Nội, 4/8/2014 
Đặng Huy Văn


(*). Câu thơ xưa của Nguyễn Du xé lòng:
“Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh
“Rụng rời khung dệt, tan tành gối mai
“Đồ tế nhuyễn, của riêng tây
“Sạch sành vét cho đầy túi tham!”

2 nhận xét: