Này em !
Có phải khi mình mất đi hạnh phúc
Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
Có phải khi mình mất đi người mẹ
Mới thật lòng gọi hai tiếng: ''Mẹ ơi!''
Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018
Thứ Ba, 24 tháng 7, 2018
TẦN ƠI CHẾT CHỈ MỘT LẦN
Đặng Huy Văn: Tiểu đội
trưởng TNXP Võ Thi Tần là người họ hàng bên ngoại của tôi. Năm 1955, gia đình
tôi bị quy là địa chủ nên tôi phải về bên ngoại đi ở chăn bò. Tần và tôi ngày
đó đều cùng 11 tuổi nên cô ấy đã thương và giúp đỡ tôi rất nhiều khi chúng tôi
đi chăn bò cùng nhau. Thấy tôi thường bị đói, nên đã có lần Tần còn lên cả Chùa
Hương Tích trên Núi Hồng Lĩnh để xin oản về cho tôi ăn.
Năm 1968, Võ Thị Tần là tiểu đội
trưởng của một tiểu đội TNXP gồm 10 cô gái chưa chồng. Thường ngày họ ra san
đường khi mặt trời đã lặn để tránh máy bay Mỹ. Nhưng không hiểu sao, vào buổi
chiều định mệnh 24/7/1968, tay chỉ huy đơn vị lại bắt các cô ấy ra san đường
lúc chưa đến 5h chiều, mặt trời còn chói sáng nên bị máy bay Mỹ phát hiện. Và
đúng 5h chiều hôm đó, bom Mỹ đã thả đúng hầm trú ẩn của các cô ấy. Thế là tất
cả Mười Cô Gái Đồng Lộc đã bị CHẾT OAN vì cái lệnh ra san đường sớm của tay
chỉ huy cơ hội đó!
Các cô gái trẻ chưa chồng mà bị chết oan là rất thiêng. Cho nên bọn họ mới xây đền, dựng tháp chuông...để mong các cô ấy sẽ phù hộ cho chế độ tham nhũng thân Tàu bán nước của chúng. Nhưng chúng đã nhầm! Hồn Thiêng không bao giờ phù hộ CÁI ÁC! Những Hồn Thiêng này chỉ có rước vào Chùa thì mới có thể cứu nhân độ thế được. Nhưng bọn Vô Đạo thì làm sao có thể hiểu được chân lý đó!
Các cô gái trẻ chưa chồng mà bị chết oan là rất thiêng. Cho nên bọn họ mới xây đền, dựng tháp chuông...để mong các cô ấy sẽ phù hộ cho chế độ tham nhũng thân Tàu bán nước của chúng. Nhưng chúng đã nhầm! Hồn Thiêng không bao giờ phù hộ CÁI ÁC! Những Hồn Thiêng này chỉ có rước vào Chùa thì mới có thể cứu nhân độ thế được. Nhưng bọn Vô Đạo thì làm sao có thể hiểu được chân lý đó!
Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018
TRƯỚC ĐỀN THỜ NGÃ BA ĐỒNG LỘC
Đặng Huy Văn: Ngã Ba Đồng Lộc là một trọng điểm ném bom của quân đội Mỹ trong chiến tranh, cũng là quê hương tôi, nay vẫn còn nghèo lắm. Tại đó có mười cô gái thanh niên xung phong (TNXP) tuổi mới đôi mươi đã ngã xuống khi đang bị bắt buộc phải san đường cho xe qua, trong đó có một cô là bạn của tôi. Hôm nay nhân 50 năm ngày hi sinh của Mười Cô Gái Đồng Lộc, tôi xin có vài dòng cảm xúc kính viếng hương hồn Mười Cô để nguyện cầu các cô ấy hãy gióng lên những hồi chuông thức tỉnh gái trai nước Việt hãy mau cùng nhau đứng lên chống giặc Tàu xâm lược.
Lịch sử đã sang trang! Nước Mỹ ngày nay là bạn, còn "người đồng chí của Cha già" đã hiện nguyên hình là một con quỷ khát máu đã cưỡng chiếm Hoàng Sa, gây chiến tranh biên giới phía Bắc 1979-1988 và đang ngày ngày dùng "tàu lạ" bắn giết, bắt giữ trái phép ngư dân ta trên Biển Đông. Vậy mà hôm nay, bọn họ vừa khánh thành Đền thờ Ngã Ba Đồng Lộc để đánh lừa toàn dân ta tưởng Mỹ vẫn là kẻ xâm lược mà quên đi giặc Tàu là kẻ thù xâm lăng truyền kiếp của dân tộc Việt Nam!
Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2018
HỠI ÔI BÀ MẸ MIỀN NAM!
Đặng Huy Văn: Tôi quen má Năm trong một dịp đi công tác Miền Nam. Má có một cái quán nước nhỏ ở gần Cầu Ngang thuộc Lái Thiêu tỉnh Bình Dương, gần chỗ tôi dạy học. Dù đã ngoài 80 nhưng nhìn má ở ngoài đời ai cũng tưởng má là một mệnh phụ giàu có mới ngoài 70 vì trông má sang trọng và vẫn còn đẹp lắm. Thật bất ngờ khi nghe được câu chuyện cuộc đời ba chìm bảy nổi của má. Sau 30 tháng Tư 1975, từ một cô giáo dạy văn trung học, má phải bỏ nghề rồi bán dần tài sản trong nhà để đi thăm nuôi chồng trong các trại tù “cải tạo” hơn 10 năm trời. Giờ đây, má chỉ còn biết trông chờ vào cái quán nước nhỏ này sống những năm cuối đời để chăm sóc mộ chồng và mộ con trai. Má nói, “Là do hồng nhan bạc phận!” nhưng tôi nghĩ, có lẽ còn do cả những biến động lịch sử của đất nước và dân tộc nữa. Nhân sắp tới dịp kỉ niệm 64 năm ngày kí Hiệp Định Genève 20/7/1954, tôi xin trân trọng sẻ chia cùng quí vị bài viết này để kính tặng má Năm và những Bà Mẹ Miền Nam khác có số phận thương tâm như cuộc đời của má.
Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018
CHÚC MỪNG SINH NHẬT NHƯ QUỲNH!
Đặng Huy Văn: Thân gửi bà Nguyễn Tuyết Lan! Nguyễn Ngọc Như Quỳnh kém con gái tôi một tuổi, nên tôi xin phép bà cho tôi được coi Quỳnh như là con gái của tôi, bà nhé! Tôi yêu thương và ngưỡng mộ một người con gái yêu nước, thông minh và can đẩm như Mẹ Nấm Quỳnh, bà ạ. Thưa bà, thân phụ của tôi ngày xưa bị thực dân Pháp bắt giam tại Ngục Kon Tum năm 1930-1935 cũng đã từng năm lần tuyệt thực để đấu tranh. Nhưng ngày đó thân phụ tôi mới hơn 20 tuổi, và nhà tù của Pháp không tàn ác bằng nhà tù của chúng ta ngày nay, nên sau năm lần tuyệt thực, người vẫn sống. Nay thấy Quỳnh tuyệt thực mà tôi lo lắm! Vì Quỳnh đã 39 tuổi lại đang mang trọng bệnh. Mặt khác lũ thân Tàu bán nước lại nhận lệnh trực tiếp từ bọn Tàu cộng hiểm ác, nên chưa chắc chúng đã để cho Quỳnh tuyệt thực được thành công! Lạy Chúa! Thương con quá mà chúng ta đành bất lực, bà Lan ơi!
CHÚC MỪNG SINH NHẬT NHƯ
QUỲNH!
(Mừng sinh nhật lần thứ 39 của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh)
Tròn ba chín tuổi lung linh hoa đời
Nhà giam thiếu ánh mặt trời
Mà hoa vẫn nở rạng ngời buồng giam!
Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018
CỰ ƠI SAO KHÔNG SANG TÀU?

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018
EM NHỚ CHĂNG SOFIA NHỮNG NGÀY ĐÔNG TUYỂT PHỦ?
Đặng Huy Văn: Tôi từ Sofia , Bulgaria
về nước ngày 5/10/1986, cách nay đã tròn 30 năm. Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày
phải xa Tổ Quốc thứ hai của mình với bao nhiêu địa danh và người yêu dấu, tôi
xin giới thiệu một bài thơ về Sofia ,
Bulgaria yêu
dấu của tôi.
EM NHỚ CHĂNG SOFIA NHỮNG NGÀY ĐÔNG TUYẾT PHỦ?
Nhớ quá Sofia (1)
trưa hè chang chang nắng!
Tôi đang cùng em dạo bước trước công viên
Để chờ xe về Đư-rơ-ven-nhit-xa trên bến vắng
Bỗng trời mưa to, dông gió thổi cuồng điên
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)