Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

TRĂM NĂM TÌNH MẸ CÒN ĐÂY!

Đặng Huy Văn: Mẹ sinh năm 1913. Năm nay, 2013, mẹ đã tròn một trăm tuổi. Mẹ mất ngày 16 tháng Tám năm Đinh Hợi, tức ngày 26/ 9/2007, hưởng thọ 94 tuổi. Nghĩ lại một cuộc đời phải mồ côi mẹ ở tuổi lên 5, mồ côi cha tuổi lên 10, lấy chồng suốt đời đi hoạt động cách mạng nên không đỡ đần được mẹ để nuôi dưỡng 5 người con trai cũng như trợ giúp kinh tế cho gia đình mà lòng con tê tái. Nhớ những năm CCRĐ (Giáp Ngọ, Ất Mùi: 1954-1955) mình mẹ phải lo nuôi 5 đứa con nhỏ khi trong nhà không còn hạt gạo nào để ăn mà lòng con càng xót xa. Kể cả những ngày cơ cực ấy, mẹ cũng chưa bao giờ kêu than số phận, chỉ thấy đêm đêm mẹ ngâm Kiều cho khuây khoả. Rồi hai cái tang cách nhau vài tháng cuối 1955 của ông bà nội tưởng đã làm mẹ bị gục ngã. Nhưng ngày 6/1/1967, một cái tang khủng khiếp đã làm mẹ gục ngã hoàn toàn, đó là cái chết của em Ân khi em vừa tròn 20 tuổi, lúc em đang ở Đội TNXP làm đường 21 tại Quảng Bình thì bị bom Mỹ giết hại. Từ đó, mẹ bị bệnh tim và đau yếu thường xuyên.

Năm 1989, cha bị bệnh qua đời và từ đó, mẹ phải ở với anh Hai, một người nông dân nghèo nhưng biết chịu khó, chịu khổ. Nhờ sự săn sóc của gia đình anh Hai và thuốc thang của anh Cả mà mẹ sống thêm được 18 năm nữa. Mẹ đã qua đời vào đúng buổi sáng ngày cầu dẫn Cần Thơ bị sụp đổ, 26/9/2007, làm hàng chục công nhân bị chết oan uổng. Con viết bài này để khóc thương cho số phận của một đời người, nhân sinh nhật lần thứ 100 của mẹ.

TRĂM NĂM TÌNH MẸ CÒN ĐÂY!

(Kính viếng hương hồn mẹ dấu yêu)

Mẹ quy tiên tuổi chín tư
Nếu trời cho thọ bây giờ chẵn trăm 
Giường cao sao mẹ không nằm 
Mà nằm dưới mộ âm thầm mẹ ơi! 
Sáu năm góc bể chân trời 
Âm dương cách biệt ai người hỏi thăm!

Mồ côi mẹ thuở lên năm
Vừa đầy mười tuổi đã nằm khóc cha!
Ngoại đưa về sống cùng bà
Nuôi ăn, nuôi học nết na tinh tường
Sống trong yên ấm yêu thương
Học từ bà ngoại trăm đường giỏi giang

Nay Phan Thiết, mai Nha Trang
Cùng bà lo liệu bạn hàng đón đưa
Con nghe mẹ kể ngày xưa
Nhiều năm mẹ đã bán mua giúp bà 
Nay khách gần, mai khách xa 
Một mình lo liệu được bà tin yêu 

Đêm đêm bà dạy ngâm Kiều 
Nghe như ai tỏ lời yêu cháu bà 
Tình cờ một buổi gặp cha 
Trời xe duyên tuổi hâm ba lấy chồng 
Cha vừa mãn ngục Kon Tum 
Một thiên nam tử quyết lòng đánh Tây 

Cha đi hoạt động đó đây 
Hôm qua Căm Bốt, hôm nay Sài Gòn 
Ở nhà mình mẹ lo toan 
Ma chay giỗ chạp, nuôi đàn con thơ 
Gánh hàng vai mẹ sớm trưa 
Chợ Đồn, chợ Tỉnh, chợ Chùa…luân phiên 

Ru con bờ võng đêm đêm 
Hút hồn con trẻ cả thiên Truyện Kiều 
Lời vui nào có bao nhiêu 
Lời buồn dìu dặt trăm điều trái ngang 
Mà như tiếng ngọc lời vàng 
Khắc vào tâm khảm con mang suốt đời 

Phải chăng Kiều báo mộng rồi 
Ất Mùi đời mẹ gặp thời lưu manh? 
“Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh 
“Rụng rời khung dệt, tan tành gối mai 
“Đồ tế nhuyễn, của riêng tây 
“Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham!”(*) 

Không còn hạt gạo nào ăn 
Rau má đào dần luộc lẫn ngọn khoai 
Thương em Ái tuổi hơn hai 
Chỉ húp nước cháo với vài cọng rau 
Đói lòng dắt díu theo nhau 
Đi ăn xin những tháng đầu gian nan 

Không hề quỵ lụy khóc than
Một mình mẹ liệu dần dần cũng qua
Các con đi ở gần xa
Kiếm thêm khoai sắn về nhà nuôi nhau
Làng Đông Công Giáo đồng bào
Nghe lời Cha Đạo góp vào cưu mang

Qua hai năm trở về làng 
Chúng con đi học đàng hoàng như ai 
Mẹ, con cấy lúa trồng khoai 
Chăn tằm, dệt lụa tháng ngày chẳng ngơi 
Chưa bao giờ được thảnh thơi 
Nuôi con khôn lớn lần hồi đi xa 

Chiến tranh Nam Bắc nổ ra 
Cha, anh làm việc gần nhà mẹ hơn 
Em Ân nhập ngũ lên đường 
Xung phong ra trận được hơn năm trời 
Tin nghe sét đánh rụng rời 
Mảnh bom Mỹ đã cướp đời của em! 

Cuối đông buốt giá đêm đêm 
Có ai thấu được nỗi niềm mẹ không? 
Tim đau nhức buổi tàn đông 
Em Ái nghỉ học hết lòng chăm nuôi 
Niềm đau lòng mẹ dần vơi 
Tránh sao số kiếp gặp thời đạn bom! 

Trời thương rồi cũng vuông tròn
Đời nghèo đã dạy chúng con nên người 
Thương cha tận tuỵ một đời
Mà khi đau ốm không nơi dưỡng già
Túp lều tranh để xác xa
Trời cao cũng khóc, nhà nhà chạnh thương!

Cha đi để lại con đường 
Bốn con đi tiếp dặm trường nhớ cha 
Suốt đời cha ước nước Nga 
Là “thiên đường” để dân ta hướng về 
Vừa hai năm biệt ly quê 
Nước Nga Xô Viết đã về cùng cha! 

Mẹ thêm chắt gọi Cụ bà 
Mười tám năm sống xa cha não lòng 
Chúng con nay đã thành ông 
Biết thương cha mẹ mà không thể rồi! 
Trung Thu Đinh Hợi mẹ ơi! 
Đếm từng phút cuối mẹ ngồi đợi con! 

Năm nay trăm tuổi mẹ tròn 
Cầu hương hồn mẹ cho con giải bày 
Trăm năm tình mẹ còn đây! 
Lời nào kể xiết tháng ngày mẹ thương! 

Hà Nội, ngày 6/7/2013 
Con trai: Đặng Huy Văn 

(*). Bốn câu thơ này trích từ “Truyện Kiều” của Đại Thi Hào Dân Tộc Nguyễn Du, NXB. VHTT, 2003, do Bùi Kỷ và Trần Trọng Kim hiệu khảo.

1 nhận xét:

  1. Một nén tâm nhang cho linh hồn của cụ bà.Các mẹ của chúng ta thật vĩ đại bác ạ . Chúc bác khỏe vui.

    Trả lờiXóa