Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

VI- QUÊ TÔI PHÁT ĐỘNG QUẦN CHÚNG GIẢM TÔ



Đặng Huy Văn

1-Ngày tựu trường đầu tiên trong hòa bình

Ông nội tôi ngồi hút thuốc lá cuộn nhả những làn khói trắng xanh mờ bên cửa sổ, tư lự nhìn ra sân trải nắng thu vàng. Kể cũng lạ! Năm nào vào dịp này, quê tôi cũng đang mùa bão lụt. Mưa xối xả. Gió tốc mái nhà. Gió xô đổ cây cối. Gió xoắn nát bờ tre. Vậy mà năm nay, đã cuối tháng tám âm lịch rồi mà vẫn chưa có một trận bão nào. Mưa cũng chỉ vừa đủ tràn mặt ruộng cho lúa mùa xanh tốt.

Nắng tháng tám nám trái bưởi. Vậy mà nắng thu năm nay cũng chỉ vừa đủ vàng để cho đồng lúa thêm tươi xanh. Vừa đủ mát để chim vàng anh hót thánh thót suốt ngày đỡ mệt. Vừa đủ tươi để làm cho má các cô thôn nữ ửng hồng. Vừa đủ hanh để làm cho đường quê khô ráo giúp chúng tôi dong trâu ra đồng khỏi lầy lội. Vừa đủ đẹp để chúng tôi được tung tăng bước tới trường trong những bộ quần áo mới.

V- LỄ CHÀO ĐÓN HIỆP ĐỊNH GiƠ- NE-VƠ TẠI QUÊ TÔI


Đặng Huy Văn

1-Đội đồng ca nhí đã hát bài “Tung Fang Hùng” như thế nào?

Ròng rã hai tháng trời, gió lào đã làm cho quê tôi gần như khô cháy. Cánh đồng lúa gặt xong mới hơn nửa tháng, nay như cái sân gạch nứt ngang, nứt dọc. Chỉ khổ mấy con trâu phải vào tận hói Cây Bần mới có nước uống, nhưng cũng là nước lợ nhằm khi thủy triều xuống mới uống được. Hiếm hoi lắm, mới có vài hạt mưa còn sót lại khi mây từ bên Lào băng qua dãy Trường Sơn mang sang. Nhưng cái nóng, cái khô hạn khủng khiếp đó cũng không ngăn nổi niềm háo hức của bà con quê tôi đang chuẩn bị lễ chào đón ngày hòa bình lập lại.

IV- CHƯA TRỌN NIỀM VUI NGÀY HÒA BÌNH TRỞ LẠI



Đặng Huy Văn

1-Mẹ tôi, bác Bắc gái và Nữ Thần Mặt Trăng

Anh Quân vừa đi được vài hôm làm cả nhà đang buồn, thì bỗng một buổi tối bác trai tôi về. Vừa vào tới nhà chưa kịp treo mũ, bác tôi đã nói như reo:

- Mợ và các con ơi! Đã có lệnh ngừng bắn trong cả nước! Điện từ Trung ương vừa gửi về cho biết Hiệp định Giơ-ne-vơ về lập lại hòa bình cho Đông Dương đã được ký kết! Từ nay, hòa bình sẽ chính thức được lập lại trên toàn lãnh thổ Việt Nam! Báo để ông bà và mẹ con mừng, còn tôi lại phải lên tỉnh ngay bây giờ đây. Đêm nay, tỉnh sẽ có một cuộc họp khẩn cấp để gấp rút chuẩn bị triển khai công tác trong tình hình mới.

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

TRUNG THU ẤT MÙI



Đặng Hoàng Quân
(Tặng sinh nhật mẹ Thu)

Trung Thu Ất Mùi
Hoàng Quân đi học
Mầm Non Việt Pháp
Bạn nhiều rất vui!

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

I- VÌ SAO TÔI VIẾT "GIẤC MƠ THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ TÔI"

Dặng Huy Văn

Được sinh ra trên đời, ai cũng phải có ông bà tổ tiên, quê cha đất tổ. Đó chính là quê hương yêu dấu của bạn. Và, nếu được sống cả thời thơ ấu trên quê hương, thì mọi đắng, cay, chua, mặn, ngọt, bùi của nơi đó sẽ thấm vào thịt da của bạn.Vào trong xương tủy của bạn. Vào trong từng mạch máu của bạn.Vào trong sâu thẳm tiềm thức của bạn.Và sẽ đọng lại mãi mãi trong ký ức tuổi thơ cho dù sau này lớn lên, bạn không còn được sống trên quê hương mình nữa.

III-CHÀO MỪNG CHIẾN THẮNG LỊCH SỬ ĐIỆN BIÊN PHỦ



Đặng Huy Văn

1-Tuổi thơ tôi và quê hương mừng thắng trận

Chúng tôi vừa mới nghỉ hè được vài hôm thì tin “quân Pháp thất trận tại Điện Biên Phủ” không biết từ đâu tới mà lan nhanh như gió lào đầu hạ. Làng trên lan xuống xóm dưới. Xã này truyền sang xã khác... Rồi tiếng trống, tiếng mõ, tiếng thanh la não bạt... liên hồi rộ lên khắp nơi. Hễ gặp mặt nhau ai ai cũng reo hò vui sướng “Thắng trận rồi! Thắng trận rồi!”. Từ trẻ tới già ai cũng hò hét khản cả giọng tựa như tin thắng trận vừa lan tới là chỉ riêng có họ biết, mặc dù phần đông trong số họ chẳng ai biết Điện Biên Phủ nằm ở đâu trên bản đồ Việt Nam cả.

II-TUỔI THƠ ĐẾN TRƯỜNG



Đặng Huy Văn

Mùa hè năm 1954, tôi đang ở tuổi lên mười. Tôi đã học xong học kỳ một của lớp Hai và đến tháng chín năm ấy sẽ vào học tiếp học kỳ hai của lớp Hai.

Hồi đó, có lẽ do chiến tranh, nên năm học mới không bắt đầu vào tháng chín như bây giờ, mà lại bắt đầu từ tháng giêng của năm dương lịch. Sau hơn ba năm chật vật học đi, học lại lớp Một, năm ấy lên học lớp Hai, tôi cũng đã phần nào biết thân biết phận, học tập chăm chỉ hơn. Nhưng, kết thúc học kỳ một của lớp Hai, tôi cũng chỉ được xếp vào loại học sinh trung bình của lớp, vì môn toán và môn chính tả điểm còn thấp. Điều thật không ngờ là, khi tôi cầm giấy báo kết quả học tập học kỳ một về cho ông nội xem, ông nội tôi chẳng những không mắng mà còn âu yếm nói:

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

HỒNG PHÚC 5 TUỔI TRÒN!



Đặng Huy Văn
(Thay lời cháu nội dấu yêu)

Nắng thu vàng rực rỡ
Trời Văn Quán xanh trong
Trên đường cây chim hót:
Hồng Phúc 5 tuổi tròn!