Đặng Huy Văn: Hôm nay là ngày chủ
nhật 28/7/2013, trời mưa rải rác từ sáng. Lòng buồn man mác. Nằm trên võng, vừa ru cháu vừa nghe đài một mình qua Internet và suy ngẫm về thói quen nhậu nhẹt và bia rượu của các
quan chức Việt Nam. Thậm chí nhiều hợp đồng kinh tế lớn cũng được ký kết bên bàn
nhậu, cho nên chuyện đường lún, nhà hỏng, cầu sập, đập vỡ và hàng loạt dự án
bất động sản bỏ hoang hiện nay đều là kết quả của
những hợp đồng được ký kết bên các bàn nhậu đó. Rồi bỗng nhiên, từ trong sâu thẳm tâm
can bỗng thốt ra lời ru cháu bên nôi:
LỜI RU CHÁU NGỦ BÊN NÔI
LỜI RU CHÁU NGỦ BÊN NÔI
Các quan cứ nhậu nhẹt hoài
Để dân chết đói các ngài nghĩ sao?
Hỏi trời, trời ở quá cao
Hỏi đất buồn bã, đất nào biết chi
Hỏi quan, quan cứ cười khì
Rượu bia ngon thế dại gì không xơi
Tiền chùa, lộc vãi, lộc rơi
Không xài cũng thiệt, đất trời biết đâu
Tổ tiên mình đã có câu
Người ăn không hết, người đào chẳng ra
Ai về thăm mẹ quê ta
Cho con nhắn gửi mẹ già đôi câu
Đói lòng ăn tạm củ nâu
Đừng kêu nhé mẹ, kêu nào ai thương!
Hà Nội, 28/7/2013
Để dân chết đói các ngài nghĩ sao?
Hỏi trời, trời ở quá cao
Hỏi đất buồn bã, đất nào biết chi
Hỏi quan, quan cứ cười khì
Rượu bia ngon thế dại gì không xơi
Tiền chùa, lộc vãi, lộc rơi
Không xài cũng thiệt, đất trời biết đâu
Tổ tiên mình đã có câu
Người ăn không hết, người đào chẳng ra
Ai về thăm mẹ quê ta
Cho con nhắn gửi mẹ già đôi câu
Đói lòng ăn tạm củ nâu
Đừng kêu nhé mẹ, kêu nào ai thương!
Hà Nội, 28/7/2013
Ts. Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét