Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

NHỚ SAO LỜI HÁT MẸ RU

ĐẶNG HUY VĂN
(Kính dâng sinh nhật lần thứ 100 của mẹ)

Nhớ sao sâu lắng câu Kiều
Từ trong tâm khảm những chiều mẹ ru
Ngay trên quê của Nguyễn Du
Tự bao giờ đến bao giờ, mẹ ơi!

Nhớ sao những buổi đẹp trời
Xưa con theo mẹ cùng vui Hội Làng
Câu hò ví dặm đa đoan
Yến anh phường vải hai làng đối ca

Nhớ sao những cánh đồng xa
Thuở con theo mẹ giúp bà hái bông
Những chiều cùng mẹ tắm sông
Bắt trai, mò hến mãi không muốn về

Nhớ sao chợ huyện, chợ quê
Trông em đợi bánh chiều về mẹ mua
Nhớ đêm theo mẹ lên Chùa
Cùng ông sắm lễ xin bùa cho em

Nhớ sao những ánh trăng đêm
Mẹ ngồi giở sách ngoài thềm dạy con
Chữ “O” là quả trứng tròn
Chữ “Ô” thêm nón, mẹ còn nhớ không

Nhớ sao những tối mùa đông
Ngủ quên bên bếp, mẹ bồng ổ rơm
Tháng mười gạo ré dẻo thơm
Lúa mùa vừa gặt, con cơm với cà

Nhớ sao trường cũ gần nhà
Con hay trốn học, ông bà buồn đau:
“Thôi về giúp mẹ chăn trâu!
“Ba năm lớp Một, học nào ích chi?”

Nhớ sao xuôi ngược thuyền bè
Ngày đêm tấp nập sông quê một thời
Mùa mưa đồng ngập trắng trời
Con theo anh lớn chèo bơi đơm cò

Nhớ sao phiên chợ bến đò
Ngày 3 ngày 8 mẹ chờ nục cơm
Về từ cửa Hội chiều hôm
Đêm xanh lục cá, cua, tôm…trên bờ

Nhớ sao lời hát mẹ ru
Câu Kiều trên võng bây giờ còn đây
Nay con ru cháu mỗi ngày
Mà như lời mẹ đâu đây vọng về

Mẹ ơi còn đó làng quê
Sông Lam vẫn chảy, đồi chè còn kia
Non Hồng một cõi đi về
Tình thâm mẫu tử sớm khuya mãi còn

Hà Nội, 14/7/2013
Ts. Đặng Huy Văn


(Nguồn: http://danghuyvan1945.blogspot.com) 

10 nhận xét:

  1. Bầm ơi!
    Tố Hữu

    Nghe radio:http://baicakhongquen.net/bai-hat/Bam-oi/EZFIII8.html

    Ai về thăm mẹ quê ta
    Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm...
    Bầm ơi có rét không bầm!
    Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
    Bầm ra ruộng cấy bầm run
    Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
    Mạ non bầm cấy mấy đon
    Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.
    Mưa phùn ướt áo tứ thân
    Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
    Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
    Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!
    Con đi trăm núi ngàn khe
    Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
    Con đi đánh giặc mười năm
    Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
    Con ra tiền tuyến xa xôi
    Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.
    Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
    Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
    Con đi xa cũng như gần
    Anh em đồng chí quây quần là con.
    Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí
    Bầm quý con, bầm quý anh em.
    Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
    Có con có mẹ, còn thêm đồng bào
    Con đi mỗi bước gian lao
    Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!
    Bao bà cụ từ tâm như mẹ
    Yêu quý con như đẻ con ra.
    Cho con nào áo nào quà
    Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
    Con đi, con lớn lên rồi
    Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!
    Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
    Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
    Mẹ già tóc bạc hoa râm
    Chiều nay chắc cụng nghe thầm tiếng con...

    Trả lờiXóa
  2. KẾT NẠP ĐẢNG TRÊN QUÊ MẸ

    Nghe radio:http://baicakhongquen.net/bai-hat/Ket-nap-Dang-tren-que-me/EZFIZOC.html

    Giã mẹ ra đi kháng chiến bốn phương trời
    Kết nạp Đảng, bỗng quay về quê mẹ!
    Có phải quê hương gọi ta về đấy nhỉ?
    Dặn dò ta, khuyên nhủ ta thêm
    Trong buổi đầu, ta theo Đảng đi lên

    Ngày vào Đảng đất trời như đổi khác
    Những vật vô tri cũng làm rưng nước mắt
    Đá sỏi cây cằn, sao bỗng thấy thiêng liêng?
    Giọng nói quen nghe, màu đất quen nhìn
    Bỗng chan chứa trăm điều chưa nói hết!
    Tôi cúi đầu nghe, dặt dìu, tha thiết
    Cây cỏ trời mây, kẻ mất người còn
    Trong mơ hồ, trăm tiếng của quê hương

    Tiếng mẹ bảo bên tai: "Con hãy nhớ
    Bà con quê ta đói nghèo lam lũ
    cuộc sống xưa như nước chảy mất dòng
    Không ai thương như cỏ nội giữa đồng
    Con chim bỏ trời quê ta đi xứ khác
    Đất chẳng nuôi người, người không nuôi nổi đất
    Chiếc khăn xanh mẹ bịt ở trên đầu
    Đã từng che hai thứ tóc buồn đau
    Mẹ trông ở đời con... Con hãy gắng
    Con đi đi... Từ nay con có Đảng"
    Tôi nhìn ra thấy máu thịt quê hương
    Như đang dâng thành núi lại thành cồn
    Ôi gió Lào ơi! ngươi đừng thổi nữa
    Những ruộng đói mùa, những đồng đói cỏ
    Những đồi sim không đủ quả nuôi người
    Cuộc sống gian lao ít tiếng nói cười
    Chỉ tiếng gió mù trời chen tiếng súng
    Của đồn giặc mấy năm trời chiếm đóng

    Đảng kính yêu! Tôi tìm Đảng giữa nơi này
    Như chờ vang tiếng sét xé trời mây...

    Tôi đứng trước Đảng kỳ, rưng mắt lệ
    Phút mơ ước, sao thiếu hình bóng mẹ?
    Giặc bao vây ngăn lối chặn đường
    Thiếu cả gia đình ngay giữa đất quê hương!
    Mẹ ơi! mẹ không là đồng chí
    Nhưng Đảng kỳ đây chính là của mẹ
    Đời khổ đau mẹ đứng dưới cờ này
    Mẹ đói nghèo, hàng ngũ bên con đây
    Mẹ xem, con mặc áo nâu sồng xưa mẹ mặc
    Mai con hát khúc bình dân xưa mẹ hát
    Đảng mến yêu, có phải mẹ giới thiệu con vào?
    Từ buổi dạy con lòng thương ghét ban đầu
    Tự quê mẹ nghèo, tự đời mẹ khổ
    Tự giọt lệ khóc tù đi biệt xứ
    Tự nắm cơm khô đưa cán bộ thoát làng
    Từ tiếng thét căm thù vì giặc giã, vua quan
    Tưởng như cả quê hương giới thiệu tôi vào Đảng
    Rẫy bắp, vườn tiêu, bờ tre, bãi sắn
    Những đồi tranh ăn độc gió Lào
    Cả trại tù Lao Bảo chốn rừng sâu
    Ôi tiếng đầu tiên gọi ta "đồng chí"
    Là tíeng quê hương ấm lành Quảng Trị
    Những đảng viên đầu tiên đứng sát bên tôi
    Là bạn thuở nhi đồng áo vá cơm khoai

    Tôi đứng dưới cờ, đưa tay tuyên thệ
    Trên đất quê hương mang hình bóng mẹ
    Ngỡ chừng như vừa sinh lại lần đầu
    Đảng trở thành nơi cắt rốn chôn rau

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ĐỒNG CHÍ

      Nghe radio:http://baicakhongquen.net/bai-hat/Dong-chi/EZFIII9.html

      Quê hương anh nước mặn đồng chua
      Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
      Anh với tôi đôi người xa lạ
      Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
      Súng bên súng, đầu sát bên đầu
      Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ.
      Đồng chí!

      Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
      Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
      Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
      Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
      Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

      Áo anh rách vai
      Quần tôi có vài mảnh vá
      Miệng cười buốt giá
      Chân không giày
      Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

      Đêm nay rừng hoang sương muối
      Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
      Đầu súng trăng treo.

      Xóa
    2. TIẾNG NÓI VIỆT NAM

      Nghe radio:
      http://baicakhongquen.net/bai-hat/Tieng-noi-Viet-Nam/EZFIWZ6.html

      Thơ: Giang Nam
      Diễn ngâm: Vũ Kim Dung

      Lời Tổ quốc êm êm như tiếng má
      Bên vành nôi ru giấc ngủ con thơ
      Tôi nghe giọng miền Nam thương mến lạ
      Tha thiết như quen thuộc tự bao giờ!

      "Đây tiếng nói Việt Nam! Đây Hà Nội"
      Xa muôn trùng vẫn thầm thĩ bên tai!
      Rút lại cách ngăn, đẩy lùi bóng tối
      Thắp niềm tin cháy sáng giữa tim người

      Như vú mẹ không cạn nguồn sữa quý
      Như dòng sông vô tận chẳng ngừng trôi
      Gói trọn tâm tình trên đôi cánh nhẹ
      Làn sóng đi mang nắng khắp phương trời!

      Từng đoạn, từng lời, từng câu, từng chữ
      Từng tiếng đọc sai, từng lỗi nhỏ thông thường
      Sao vẫn ấm, ngọt ngào như hơi thở
      Đẹp như lòng chung thuỷ của người thương!

      Tiếng chị phát thanh viên dịu dàng, trong sáng
      Báo tin mừng: một nhà máy lắp xong
      Tôi tưởng thấy ngày mai vui chiến thắng
      Ống khói hoà bình vươn trên nước Cửu Long!

      Ôi! những buổi quân thù về càn quét
      Quê hương ta - Chị đang nói bỗng dừng
      Chị đã đọc bản tin nhoà trong nước mắt
      Hàng triệu người nghe chị cũng rưng rưng...

      Xe tăng Mỹ nghiến trên đường phố
      Và những lời ca cuồng loạn dâm ô
      Không ngăn được - bàn tay nào ngăn nổi
      Tiếng nói Đảng ta, tiếng nói của Bác Hồ!

      Khúc hát Điện Biên vẫn ấm từng khe cửa
      Phá vành đai, xuyên giới tuyến, tháp canh!
      Sài Gòn thức đêm đêm theo Hà Nội
      Nghe tin Thủ Đô đập giữa tim mình!

      (Tặng Đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam-1962)

      Xóa
    3. QUÊ HƯƠNG
      Sáng tác ;Giang Nam

      Nghe radio:http://baicakhongquen.net/bai-hat/Que-huong/EZFIIIC.html



      Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
      Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
      "Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
      Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

      Nhớ những ngày trốn học
      Đuổi bướm cầu ao
      Mẹ bắt được...
      Chưa đánh roi nào đã khóc
      Có cô bé nhà bên
      Nhìn tôi cười khúc khích...

      Cách mạng bùng lên
      Rồi kháng chiến trường kỳ
      Quê tôi đầy bóng giặc
      Từ biệt mẹ tôi đi

      Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
      Cũng vào du kích
      Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
      Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
      Giữa cuộc hành quân không nói được
      một lời...
      Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
      Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi

      Hòa bình tôi trở về đây
      Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
      Lại gặp em
      Thẹn thùng nép sau cánh cửa
      Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
      - Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)!
      Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi
      Em để yên trong tay tôi nóng bỏng

      Hôm nay nhận được tin em
      Không tin được dù đó là sự thật
      Giặc bắn em rồi quăng mất xác
      Chỉ vì em là du kích, em ơi!
      Đau xé lòng anh chết nửa con người!

      Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
      Có những ngày trốn học bị đòn, roi
      Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
      Có một phần xương thịt của em tôi.

      1960

      Xóa
    4. NÚI ĐÔI
      Sáng tác :Vũ Cao

      Nghe radio:http://baicakhongquen.net/bai-hat/Nui-Doi/EZFIIID.html

      Bảy năm về trước, em mười bảy
      Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
      Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
      Bữa thì em tới, bữa anh sang

      Lối ta đi giữa hai sườn núi
      Ðôi ngọn nên làng gọi núi Ðôi
      Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
      Núi chồng núi vợ đứng song đôi!

      Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
      Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
      Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
      Ðâu ngờ từ đó bặt tin nhau.

      Anh vào bộ đội, lên Ðông Bắc
      Chiến đấu quên mình năm lại năm
      Mấy bận dân công về lại hỏi
      Ai người Xuân Dục, núi Ðôi chăng?

      Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi
      Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
      Mỗi tin súng nổ vành đai địch
      Sương trắng người đi lại nhớ người.

      Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
      Trung du làng nước vẫn chờ trông
      Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
      Em vẫn đi về những bến sông?

      Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
      Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
      Hành quân qua tắt đường sang huyện
      Anh ghé thăm nhà, thăm núi Ðôi.

      Mới tới đầu ao, tin sét đánh
      Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
      Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
      Em sống trung thành, hết thủy chung!

      Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
      Hàng thông bờ có con đường quen.
      Nắng lụi bổng dưng mờ bóng khói
      Núi vẫn đôi mà anh mất em!

      Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
      Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
      Mấy năm cô ấy làm du kích
      Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?

      Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối
      Xuân Dục, Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
      Sân biến thành ao, nhà đổ chái
      Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay

      Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
      Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
      Nứa gianh nửa mái lều che tạm
      Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.

      Anh nghe có tiếng người qua chợ:
      Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
      Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
      Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!

      Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ.
      Oán thù còn đó, anh còn đây
      ở đâu cô gái làng Xuân Dục
      Ðã chết vì dân giữa đất này!

      Ai viết tên em thành liệt sĩ
      Bên những hàng bia trắng giữa đồng
      Nhớ nhau anh gọi: em đồng chí
      Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.

      Anh đi bộ đội sao trên mũ
      Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
      Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
      Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

      Xóa
    5. ĐÊM NAY BÁC KHÔNG NGỦ
      Sáng tác:Minh Huệ

      Nghe radio:
      http://baicakhongquen.net/bai-hat/Dem-nay-Bac-khong-ngu/EZFIIWU.html

      Anh đội viên thức dậy
      Thấy trời khuya lắm rồi
      Mà sao Bác vẫn ngồi
      Đêm nay Bác không ngủ.

      Lặng yên bên bếp lửa
      Vẻ mặt Bác trầm ngâm
      Ngoài trời mưa lâm thâm
      Mái lều tranh xơ xác.

      Anh đội viên nhìn Bác
      Càng nhìn lại càng thương
      Người Cha mái tóc bạc
      Đốt lửa cho anh nằm.

      Rồi bác đi dém chăn
      Từng người từng người một
      Sợ cháu mình giật thột
      Bác nhón chân nhẹ nhàng.

      Anh đội viên mơ màng
      Như nằm trong giấc mộng
      Bóng Bác cao lồng lộng
      Ấm hơn ngọn lửa hồng.

      Thổn thức cả nỗi lòng
      Thầm thì anh hỏi nhỏ:
      - Bác ơi! Bác chưa ngủ?
      - Bác có lạnh lắm không?

      - Chú cứ việc ngủ ngon
      Ngày mai đi đánh giặc!
      Vâng lời anh nhắm mắt
      Nhưng bụng vẫn bồn chồn.

      Không biết nói gì hơn
      Anh nằm lo Bác ốm
      Lòng anh cứ bề bộn
      Vì Bác vẫn thức hoài.

      Chiến dịch hãy còn dài
      Rừng lắm dốc lắm ụ
      Đêm nay Bác không ngủ
      Lấy sức đâu mà đi!

      - Lần thứ ba thức dậy
      Anh hốt hoảng giật mình
      Bác vẫn ngồi đinh ninh
      Chòm râu im phăng phắc.

      Anh vội vàng nằng nặc:
      - Mời Bác ngủ Bác ơi!
      Trời sắp sáng mất rồi
      Bác ơi, mời Bác ngủ

      - Chú cứ việc ngủ ngon
      Ngày mai đi đánh giặc
      Bác thức thì mặc Bác
      Bác ngủ không an lòng

      Bác thương đoàn dân công
      Đêm nay ngủ ngoài rừng
      Rải lá cây làm chiếu
      Manh áo phủ làm chăn...

      Trời thì mưa lâm thâm
      Làm sao cho khỏi ướt
      Càng thương càng nóng ruột
      Mong trời sáng mau mau.

      Anh đội viên nhìn Bác
      Bác nhìn ngọn lửa hồng
      Lòng vui sướng mênh mông
      Anh thức luôn cùng Bác.

      Đêm nay Bác ngồi đó
      Đêm nay Bác không ngủ
      Vì một lẽ thường tình
      Bác là Hồ Chí Minh.

      (1951)

      Xóa
  3. QUÂN TA TOÀN THẮNG Ở ĐIỆN BIÊN PHỦ
    Nghe radio:
    http://baicakhongquen.net/bai-hat/Quan-ta-toan-thang-o-Dien-Bien-Phu/EZFIWI8.html

    Đọc bài thơ “Quân ta toàn thắng ở Điện Biên Phủ” của Bác Hồ

    Ngày 7/5/1954 lá cờ quyết chiến quyết thắng của Bác mà Đảng trao cho quân đội ta phất cao trên bầu trời Điện Biên Phủ, nơi mà Tập đoàn cứ điểm quân sự mạnh nhất Đông Dương, đồng thời là trung tâm của toàn bộ kế hoạch Nava đã bị đập tan, viên tướng De Castries bị bắt sống, buộc toàn bộ binh lính thực dân xâm lược Pháp thất trận tại Điện Biên Phủ kéo cờ trắng lũ lượt ra đầu hàng.

    Trong niềm vui chiến thắng lịch sử, ngày 8/5/1954, Bác Hồ có ngay Thư khen Bộ đội, Dân công, Thanh niên xung phong và Đồng bào Tây Bắc. Đến ngày 12/5/1954, Bác lại cho đăng bài thơ “Quân ta toàn thắng ở Điện Biên Phủ” trên báo Nhân dân số 189, ghi bút danh C.B.

    Bài thơ “Quân ta toàn thắng ở Điện Biên Phủ”là tiếng reo ca liền mạch nối nhau theo trình tự trước sau trong sự đối lập xen kẽ giữa hai lực lượng địch, ta bằng các mốc thời gian của các sự kiện:

    20 tháng 11 năm cũ
    Giặc Pháp nhảy dù Điện Biên Phủ
    Hăm mốt tiểu đoàn tinh nhuệ nhất
    Xe tăng, súng lớn đầy chồng chất
    Chúng khoe rằng: “Kế hoạch Nava
    Thật là mạnh dạn và tài hoa
    Phen này Việt Minh phải biết tay
    Quan thầy Mỹ thì vui lòng thay!”

    Chỉ mấy dòng thơ mà đầy ắp các sự kiện. Tại đây những tưởng sẽ tỏa ra sức mạnh của quân đội viễn chinh Pháp. Chúng nào ngờ, ngay sau khi chúng đổ quân chiếm Điện Biên Phủ, Trung ương Đảng ta đã quyết định mở mặt trận Điện Biên Phủ. Đầu tháng 12/1953, Bác Hồ có Thư gửi cán bộ và chiến sĩ ở mặt trận Điện Biên Phủ, trong đó có đoạn: “Thu - Đông năm nay, các chú lại có nhiệm vụ tiến quân vào Điện Biên Phủ để tiêu diệt thêm sinh lực địch, mở rộng thêm căn cứ kháng chiến, giải phóng thêm đồng bào còn bị giặc đè nén”.

    Quân ta sẵn sàng chấp nhận đương đầu với quân xâm lược, với những tướng giỏi như Nava, Conhi, những tiểu đoàn tinh nhuệ nhất, những máy bay cao cao, xe tăng thấp, những súng lớn đầy chồng chất của thực dân Pháp và cả quan thầy Mỹ đứng đằng sau lo cung cấp.

    Bài thơ diễn tả việc phát huy sức mạnh đại đoàn kết của quân dân ta, vượt lên muôn vàn thử thách, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ:

    Bộ đội, dân công quyết một lòng
    Xẻ non, đắp suối, vượt qua sông
    Khắc phục khó khăn và hiểm trở …
    Lặng lẽ chuẩn bị suốt tháng ngày
    Không quản gian khổ và đắng cay” …

    Sau một thời gian chuẩn bị cho chiến dịch, huy động nhân lực, vật lực, tài lực, hội đủ các điều kiện và với tinh thần quyết chiến quyết thắng. đến 17 giờ ngày 13/3 ta tấn công, pháo binh ta khai hỏa mở màn chiến dịch, nã đạn như mưa vào đồi Him Lam làm tan thành cứ điểm này trong phút chốc. Ngày 14/3 cũng lúc 17 giờ, pháo ta dồn dập trút xuống san phẳng cứ điểm đồi Độc Lập, địch không chống đỡ nổi. Ngày ngày quân ta xiết chặt vòng vây, dồn địch vào thế bí.

    Đến ngày 7/5/1954 quân ta đánh trận quyết thắng Vui hát khải hoàn ca, làm nên một kỳ tích vĩ đại:

    “Hơn 50 ngày ta đánh đồn
    Ta chiếm một đồn, lại một đồn”,
    “Giặc kéo từng loạt ra hàng ta
    Quân ta vui hát khải hoàn ca
    Mười ba quan năm đều hàng nố
    Tên tướng chỉ huy cũng bị nhốt
    Một vạn sáu ngàn tên giặc Tây
    Đều là tù binh hoặc bỏ thây.
    Thế là quân ta đã toàn thắng
    Toàn thắng vì rất cố gắng”.

    Ngày nay, mỗi lần kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, đọc lại bài thơ này, chúng ta nhớ đến những tháng ngày gian khổ mà vô cùng vẻ vang. Bài thơ ca ngợi Chiến thắng Điện Biên Phủ của Bác Hồ mãi mãi đi vào lịch sử như là một tiếp nối của những áng hùng văn Nam Quốc sơn hà, Hịch tướng sĩ, Bình ngô đại cáo, ghi lại những mốc son, những chiến thắng lịch sử và hào hùng của dân tộc. Những áng văn chương này là những tác phẩm văn học, nhưng cũng đồng thời là những tác phẩm có ý nghĩa chính trị, ý nghĩa lịch sử sống mãi cùng thời gian, ấm mãi trong lòng người.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TA

      Sáng tác :Nguyễn Đình Thi.

      Việt Nam đất nước ta ơi
      Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
      Cánh cò bay lả rập rờn
      Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều

      Quê hương biết mấy thân yêu
      Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
      Mặt người vất vả in sâu
      Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn

      Ðất nghèo nuôi những anh hùng
      Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
      Ðạp quân thù xuống đất đen
      Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa.

      Việt Nam đất nắng chan hoà
      Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
      Mắt đen cô gái long lanh
      Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung

      Ðất trăm nghề của trăm vùng
      Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
      Tay người như có phép tiên
      Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ

      Nước bâng khuâng những bến đò
      Ðêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
      Ðói nghèo nên phải chia ly
      Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường

      Ta đi ta nhớ núi rừng
      Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
      Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
      Bát cơm rau muống quả cà giòn tan...

      Xóa
    2. NẤM MỘ VÀ CÂY TRẦM

      Sáng tác :Nguyễn Đức Mậu

      I. Tưởng nhớ
      Đất đắp mộ Hùng bom trộn lẫn
      Cây trầm cháy dở thay nén nhang
      Cây trầm cháy rồi hương cứ thơm

      Hùng ơi, mai gió mùa đông bắc
      Võng bạt, canh khuya lại nhớ Hùng
      Những đêm hai đứa xong phiên gác
      Bao gạo gối đầu chăn đắp chung.

      Nhớ khi mình ốm giữa rừng
      Vị thuốc Hùng tìm qua ba trái núi
      Quả khế rừng nấu con cá suối
      Thương mình Hùng hoá trẻ đi câu.

      Chúng mình có ở cách xa nhau
      Một thước đất sao Hùng không nghe mình gọi…?
      Một thước đất hóa khoảng trời vời vợi
      Từ nay mình thương nhớ Hùng hơn xưa

      Những lá thư Hùng chưa kịp đọc mình nghe
      Thơ đánh giặc Hùng còn viết dở
      Vết máu đỏ nhoà đi không rõ chữ
      Mình đọc bao điều xúc động sâu xa.

      II. Hy sinh
      Cái chết bay ra từ nòng súng quân thù
      Nhận cái chết cho đồng đội sống
      Ngực chặn lỗ châu mai, Hùng đứng thẳng
      Lửa bén vào áo lính tuổi hai mươi.

      "Chết - Hy sinh cho Tổ quốc" Hùng ơi
      Máu thấm cỏ, lời ca bay vào đất
      Hy sinh lớn cũng là hạnh phúc
      Một cây xuân thành biển khắc tên Hùng.

      Hùng nằm trong nôi của đất rộng vô cùng
      Khoảng trời biếc hương trầm thơm hơn trước
      Những đoàn quân đi đánh giặc
      Có hoa rừng mang đến từ xa.

      Đất Hùng nằm bom đạn đào trơ
      Ngày hoa nở, đêm trời sao tỏ
      Tấm biển gỗ trên mộ người chiến sĩ
      Thành bàn tay chỉ hướng quân thù.

      III. Ra đi
      Cây trầm thơm từ gốc thơm ra
      Như nhắc nhở với người đang sống
      Thù riêng lớn, thù chung càng lớn
      Hờn căm này nhân tiếp những hờn căm

      Thôi mình đi Hùng nhé! Hãy yên nằm
      Trận đánh đêm nay vắng Hùng gài bộc phá
      Trận đánh trường kỳ vắng Hùng tham dự
      Trận đánh cuối cùng chiến thắng phải về ta

      Anh trinh sát hy sinh trao lại tấm bản đồ
      Anh xung kích hy sinh phất cao cờ chuẩn
      Xin Hùng hãy trao cho mình khẩu súng
      Trận đánh vẫn còn tiếp diễn. Hùng ơi!

      Quân mình đang pháo kích nơi nơi
      Hùng có thấy đất rùng rùng sấm dậy
      Mặt trận chuyển vào sâu rồi đấy
      Thôi mình đi, Hùng nhé! Hãy yên nằm

      Thơm rất xa theo gió thoảng hương trầm
      Cây trầm đẹp như cuộc đời chiến sĩ
      Sống tươi tốt bao niềm tin bình dị
      Thân hi sinh thơm đất, thơm trời.

      Mặt trận Miền Tây, mùa đông 1969
      NĐM.

      Xóa