Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

GIẤC MƠ THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ TÔI


Đặng Huy Văn: Giữa tháng 11/2013, tình cờ tôi nhận được Email của một thầy giáo ở Nha Trang xưng danh là nhà giáo Nguyễn Chính, là chủ nhân của một trang mạng xã hội khá thú vị được đặt tên là “MỘT CÕI ĐI VỀ”, nguyenhoalu.wordpress.com. Trong thư, anh ấy nhận là đã đọc gần hết các bài thơ của tôi và đã khích lệ tôi về các bài thơ đã đăng trên “Đặng Huy Văn Blog” và các trang mạng xã hội trong và ngoài nước khác. Nhưng trong các thư sau thì nhà giáo Nguyễn Chính lại khuyên tôi nên viết thêm cả văn xuôi nữa cho trang Blog của mình phong phú hơn. Tôi nói, tôi cũng đã từng viết ký ức tuổi thơ được vài trăm trang cách đây một vài năm nhưng không dám đăng vì sợ người ta chê cười, bởi vì tôi viết tẻ lắm, mà lại chỉ toàn nói về mình thì đâu có ích gì cho ai? Nhưng nể lời nhà giáo Nguyễn Chính cứ khăng khăng đòi đọc, nên cuối năm 2013 tôi đã đăng lên trang nhà phần đầu của cuốn Ký Ức Tuổi Thơ mang tên “Giấc mơ Thiên Đường tuổi thơ tôi” như nhà giáo Nguyễn Chính đã đề nghị. 

Thưa qúy độc giả! Tôi luôn nghĩ, văn vần của tôi đã quê thì văn xuôi của tôi còn quê hơn nhiều. Bởi vì tôi đã suốt đời làm nghề giáo và nghiên cứu khoa học khô khan chẳng hề có chút gì liên quan đến thơ văn cả. Thậm chí cho đến năm 68 tuổi, tháng 11/ 2011 tôi mới có bài thơ đầu tiên được nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đăng trên trang nhà của anh ấy. Còn văn xuôi thì tôi chưa bao giờ có một bài nào được đăng. Nhà văn Nguyễn Quang Lập cũng đã có vài lần động viên tôi viết văn xuôi, nhưng tôi tự biết mình không có năng khiếu nay lại đã “thất thập cổ lai hy” nên tôi đã không dám nhận lời anh ấy. Bởi vậy, cuối  năm 2013 đăng thì cứ đăng chứ tôi không tin là ngoài nhà giáo Nguyễn Chính ra sẽ còn có người khác sẽ đọc văn xuôi của tôi.

Nào ngờ, sau khi đăng phần đầu của câu chuyện “Giấc mơ Thiên Đường tuổi thơ tôi” lên “Đặng Huy Văn Blog”, thì nó đã được rất nhiều độc giả đón nhận. Một số người còn Email cho tôi nói, họ rất quan tâm vì câu chuyện của tôi đã nói lên một cách khá chân thực về cái thời Giảm Tô và Cải Cách Ruộng Đất khốc liệt và đen tối trên Miền Bắc quê hương. Có người nói, họ đã đọc đi đọc lại câu chuyện của tôi và vừa đọc vừa lau nước mắt. Có người còn xin số điện thoại của tôi để trao đổi thêm và đề nghị tôi hãy nhanh chóng hoàn thiện và đăng tiếp các phần còn lại.

Năm nay, nhân dịp tròn 60 năm ngày Đoàn Ủy CCRĐ của đảng LĐVN cùng Đoàn Cố Vấn CCRĐ của Trung Quốc theo lệnh của cụ Hồ về Hà Tĩnh để gieo rắc nên bao nhiêu cái chết oan uổng thảm khốc cho những người có công với cuộc kháng chiến chống Pháp 9 năm tại quê hương tôi, tôi xin được đăng lại đây toàn bộ câu chuyện “Giấc mơ Thiên Đường tuổi thơ tôi” sau khi đã  bổ sung và chỉnh lý một vài chỗ. Câu chuyện này sẽ được đăng tải lên “Đặng Huy Văn Blog” lần lượt theo các đề mục:  I, II, III, IV, V, VI, VII, VIII, IX, X,…với các nội dung chi tiết tương ứng:

1 nhận xét:

  1. con cảm ơn bác . nếu bác không viết tụi con tưởng xã hội này tốt đẹp lắm

    Trả lờiXóa