Đặng Huy Văn: Tôi từ Sofia , Bulgaria
về nước ngày 5/10/1986, cách nay đã tròn 30 năm. Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày
phải xa Tổ Quốc thứ hai của mình với bao nhiêu địa danh và người yêu dấu, tôi
xin giới thiệu một bài thơ về Sofia ,
Bulgaria yêu
dấu của tôi.
EM NHỚ CHĂNG SOFIA NHỮNG NGÀY ĐÔNG TUYẾT PHỦ?
Nhớ quá Sofia (1)
trưa hè chang chang nắng!
Tôi đang cùng em dạo bước trước công viên
Để chờ xe về Đư-rơ-ven-nhit-xa trên bến vắng
Bỗng trời mưa to, dông gió thổi cuồng điên
Anh ướt hết rồi! Em bỗng kêu lên rối rít
Mà quên áo váy mình cũng ướt chẳng còn gì
Hai đứa ôm lấy nhau cho người dần ấm lại
Rồi hết mưa rào, xe buýt đến lại rời đi
Nhớ có lần em đợi tôi ở cổng Trường Tổng Hợp
Để cùng xem phim “Đến Thượng Đế cũng phì cười”
Lúc ra về trời mưa, em ôm tôi đứng nép vào cổng rạp
Em rúc rích cười vì phim nhộn vui, hay em nhạo cười tôi?
Nhớ một lần cùng em đi xem Opera ngoài Nhà Hát
Em mua được vé tầng Hai, “vì người bán vé em quen”
Rồi khi hai đứa ngồi bên nhau, em ôm tôi cho ấm
Vì mùa đông đã sang, tuyết phủ trắng bên thềm
Em nhớ chăng Sofia
những ngày đông tuyết phủ?
Em thường rủ tôi lên Vitosha trượt tuyết dưới dốc đồi
Tôi trượt tuyết chưa quen, vài ngày đầu vấp ngã
Em lại ngặt nghẽo cười, tôi toát cả mồ hôi
Nhớ những chiều viết chương trình Luận Án
Cho đề tài Vật Lý của em, hai đứa lại bên nhau
Em nêu ý tưởng còn tôi cứ loay hoay xóa rồi lại viết
Nghe Thu Hiền ngân nga bài hát Rặng Trâm Bầu
…
Ơi Daniella! (2)
Sao ba mươi năm qua rồi mà em tôi vẫn vậy
Má vẫn ửng hồng, tóc vẫn óng mượt như xưa?
Hóa ra tôi đang ngủ mơ, liền nhủ lòng thức dậy
Có trời mới biết ai còn yêu, còn mơ đến bao giờ?
Hà Nội, 5/10/2016
Ts Đặng Huy Văn
GHI CHÚ:
(1). Sofia là thủ đô của Bulgaria .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét