NƯƠNG NHỜ CỬA PHẬT
(Gửi một người bạn gái quê Thái Bình, đi thanh niên
xung phong vào mở đường Trường Sơn thời kháng chiến
chống Mỹ, đã xuống tóc đi tu sau ngày hòa bình).
Phan Liên Khê
Tuổi xuân ngày ấy còn đâu,
Nhìn em, mái tóc trên đầu cũng không
Đơn sơ màu áo nâu sồng
Nương nhờ cửa Phật mà lòng xót xa
Từ khi cha mẹ sinh ra
Chẳng mong em quét lá đa sân chùa
Bồi hồi nhớ chuyện ngày xưa
Tấm thân dãi nắng dầm mưa chiến trường
Một lòng nhủ với quê hương
Đạn bom chẳng quản, coi thường gian nan
Nhường nhau củ sắn thay cơm
Những viên thuốc đắng qua cơn sốt rừng
Ngày đêm bám trụ, thông đường
Xe ra tiền tuyến mà lòng em vui
Chiến tranh nay đã qua rồi
Nhưng em cũng đã hết thời thanh xuân
Vẫy chào từ biệt Trường Sơn
Áo xanh màu lá, bước chân trở về
Một chiều trên bến sông quê
Rưng rưng cắt mái tóc thề ngày xưa
Tay mang khăn gói vào chùa
Từ bi, hỷ xả mong nhờ từ đây
Buồn vui bao nỗi vơi đầy
Trời cao cho tới đất dày thấu chăng?
- Tụng kinh, gõ mõ bao năm
Có khi nào nhớ vầng trăng cuối rừng
“Em ơi chua ngọt đã từng,
Non xanh nước bạc, ta đừng quên nhau”1?
- Bây giờ đã mặc áo nâu
Thôi đành hẹn đến kiếp sau, hỡi người!
P.L.K
1 Ca dao
_________
Thượng tá CCB Phan Liên Khê
242A Đội Cung, Phường 9, Quận 11, TP Hồ Chí Minh
Điện thoại: 0986 514 507
Email: hongtham0709@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét