Đặng Huy Văn: Tôi có một người bạn gái đồng hương có chồng hy sinh tại Đường Chín Nam Lào năm 1972. Nhưng cô ấy đã ở vậy để nuôi mẹ chồng vì bà ấy cũng là một người vợ liệt sĩ thời kháng chiến chống Pháp chín năm cho đến ngày bà đi xa.
ĐÂÙ XUÂN CẦU NGUYỆN ĐẤT TRỜI
(Viết tặng đồng hương N.T.L.Đ)
Anh vào Đường Chín, Trường Sơn
Để em khắc khoải cô đơn ngóng chờ
Tóc em giờ đã bạc phơ
Đợi anh ai tỏ, ai ngờ, ai thương?
Cưới xong mỗi đứa một phương
Anh ra tiền tuyến, em nương mẹ già
Canh trường thao thức xót xa
Bao giờ anh trở lại nhà cùng em?
Nhiều hôm gió động bên thềm
Chợt thức em tưởng đang đêm anh về
Trăng vàng ngơ ngác đường quê
Xốn xang em ước anh về một đêm!
Chiến tranh càng kéo dài thêm
Thư anh dần vắng, đêm em nối dài
Xa anh em đếm từng ngày
Nhớ anh biết tỏ cùng ai nỗi lòng?
Năm Bảy Hai tổng tiến công
Tin về sét đánh khiến lòng quặn đau!
Trị Thiên, Đường Chín, Nam Lào
Xác anh lạc giữa chiến hào Trường Sơn!
Mất anh, thương mẹ nhiều hơn
Khi cùng cảnh ngộ cô đơn goá chồng
Có đâu như nước mình không
Vạn nàng dâu mẹ goá chồng nương nhau?
Mẹ vào Đường Chín, Nam Lào
Cùng em đào bới chiến hào tìm anh
Hàng ngàn xác lính vô danh
Đó đây rải khắp non xanh qui về!
Nghĩa Trang Đường Chín nằm kia
Biết anh đâu để rước về quê hương?
Thấu lòng mẹ, em càng thương
Mẹ ơi đâu cũng quê hương mình mà!
Tết này mẹ đã đi xa
Em vào Đường Chín dâng quà viếng anh
Viếng từng bia mộ vô danh
Lòng mong đâu đó có anh ngóng chờ!
Như thời hai đứa ngây thơ
Sáng chiêù đi học vẫn chờ đợi nhau
Rồi lưu luyến mối tình đầu
Ngày ngày quấn quýt bên nhau không rời...
Đầu Xuân cầu nguyện đất trời
Đừng bao giờ trở lại thời xa anh!
Hà Nôi, 8/2/2019
Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét