Đặng Huy Văn: Gần
nơi tôi ở có một xóm trọ do dân xây lên để cho thuê. Hàng ngày đẩy xe đưa cháu
nội đi chơi, tôi đã quen một bà ở quê ra trông cháu ngoại cho con gái đang thuê
trọ trong xóm. Hai vợ chồng trẻ một con và bà ngoại cháu chui rúc trong một căn
phòng nhà cấp 4 ẩm thấp rộng chỉ hơn 12 mét vuông, kê được mỗi cái giường nằm.
Con gái bà làm trong một cơ quan nhà nước lương thấp, còn chàng rể là kỷ sư xây
dựng của một chủ đầu tư bất động sản (BĐS) nay đang thất nghiệp phải đi làm
ngoài.
Bà kể, trước 1975, bà là thanh
niên xung phong chống Mỹ cứu nước (TNXP) sau về nhà làm ruộng. Nay đất ruộng đã
bị các dự án BĐS thu hồi hết để xây nhà bỏ hoang rồi! Còn bà chỉ được mấy triệu
đồng tiền đền bù rẻ mạt không đủ để thuốc men cho ông chồng trước kia là bộ đội
Trường Sơn, sau năm 1979 là thương binh chống Tàu do bị đạn bắn vào đầu trong
cuộc chiến tranh Biên Giới. Vì thế, nay chồng bà thường xuyên phải vào điều trị
ở bệnh viện thần kinh. Người ta còn nói, thương binh đánh Tàu thì không được ưu
tiên như thương binh chống Mỹ, vì đánh Tàu là đánh “đồng chí ân nhân của đảng”.
Ngày nào ông ấy cũng gào, “mấy anh chị liệt sĩ thật sướng, chết vinh quang lại
được phụng thờ, chỉ những đồng đội như tôi đang phải sống là khổ! Bác Hồ ơi, cứu
con với!” Ngày nào ông ấy cũng gào “Bác Hồ ơi, cứu con với!” nên vợ con rất xấu
hổ.
Sáng nay nhân ngày đầu Năm Mới
2014, bạn tôi có xe đi thắp hương cho bố tại Nghĩa Trang Liệt Sĩ xã Xuân
Phương, Hà Nội nên bà ấy xin đi theo để thắp hương cho các đồng đội TNXP của
bà và các đồng đội Trường Sơn của chồng bà đã được qui tập về đó. Còn tôi
thì đến để đọc lại bài “Viết bên mộ chị Đặng Thùy Trâm” và thắp hương cho "người chị họ”. Không ngờ đến
Nghĩa Trang Xuân Phương, bà ấy lại khóc ghê quá. Bà ấy đã gào lên “Các anh các
chị chết đi thật sung sướng, còn chúng tôi sống thì khổ nhục như thế này đây!”
Nghe bà ấy gào khóc mà bạn tôi đứng trước mộ bố cũng không cầm được nước mắt,
nói: “Bà ơi, chỉ có người chết là thiệt thòi là khổ, chứ sống mà người ta ở
biệt thự đi xe hơi thì làm sao mà khổ? Bà đừng khóc gào như thế mà công an họ
lại nhốt vào trong ấy đấy!” Hình như cũng sợ công an, nên cuối cùng bà ấy đã
nín khóc!
Đầu Năm Mới 2014 Thăm Nghĩa Trang Liệt Sĩ
(Viết tặng bà Nguyễn
Thị B., cựu TNXP thời chống Mỹ)
Tại NT Xuân Phương, bà thắp hương khấn khứa
Chào Năm Mới 2014 đã về trên mọi nẻo quê hương!
Đây là dãy mộ của mấy chị TNXP thời chống Mỹ
Còn kia là mồ của vài anh bộ đội Trường Sơn
Các chị, các anh ơi!
Thủ đô hưởng hòa bình đã gần bốn chục năm rồi
Sao nay còn nhếch nhác những con đường dang dở?
Cả trăm ngàn tỷ đồng đổ xuống nơi bụi mù nghẹt thở
Nếu không cẩn thận trên đường, sẽ bị tai nạn như chơi!
Từ quê ra trông cháu cho con, bà đã chuyển nhiều nơi
Không có tiền mua nhà, bà chỉ thuê căn phòng nhỏ
Cái giường cháu con nằm, còn bà chui trong xó
Bởi xót cháu con, đành chịu khổ thế thôi!
Ngày xưa bà đi TNXP “bác” bảo thắng giặc rồi
“Ta sẽ xây dựng lại thủ đô gấp mười lần khi trước!”
Bao anh chị em đã hi sinh trên đường đi cứu nước
Xác gửi lại Trường Sơn mà nay hóa thảnh thơi!
Bởi không còn phải lo việc làng xã, việc đời
Không bị các quan xã, phường đến đôi co dọa nạt
Không còn phải đi khiếu kiện cùng dân oan đòi đất
Không bị bọn trẻ ranh chỉ vào mặt gào: “mụ dở hơi”!
Các chị các anh chết đi, kiêu hãnh một thời!
Được vinh danh là liệt sĩ đã hi sinh vì lý tưởng
Ngỡ giờ đây cháu chắt được ăn sung mặc sướng
Có ai ngờ ba chín năm rồi, vẫn thống khổ nơi nơi!
Các chị TNXP đã hi sinh lại được tiền nuôi mẹ
Chứ người còn sống đây đã nuôi nổi mẹ già đâu!
Vừa đau ốm liên miên, lại nuôi con nuôi cháu
Ruộng bị cướp hết rồi, lấy gì để nuôi nhau?
Các anh lính Trường Sơn hi sinh tuy mất xác
Vẫn hơn các người trở về nhiễm chất độc da cam
Đẻ ra những đứa con quái thai, nhìn như sinh vật lạ
Thà được chết đi còn hơn nhìn con cháu thương tâm!
Còn như chồng bà chưa già đã tâm thần phân liệt
Thường xuyên phải nằm trong bệnh viện thần kinh
Bởi đánh Tàu bị đạn bắn vào đầu trên Biên Giới
Vừa khốn khổ vợ con, vừa đau đớn thân mình!
Hỡi hương hồn các chị
các anh! Hôm nay đầu Năm Mới
Xin chúc tất cả các vong linh thênh thản chốn Bồng Lai!
Hãy độ trì cho các cháu con đang rơi vào vòng nô lệ!
Do máu xương mình xây nên ở ngay giữa trần ai!
Hãy giúp cho dân hiểu rõ ai là thù, ai là bạn?
Biết được nguồn gốc sâu xa khốn khổ bởi vì đâu
Biết được ai là tay sai của giặc xâm lăng truyền kiếp
Khiến cho non sông ta ngày càng lệ thuộc bởi giặc Tàu!
Giặc Tàu là đồng chí của ai? Hỡi vua Lê Chiêu Thống!
Mà ngài giơ cả hai tay ra để bắt Tàu tặc Hồ Cẩm Đào
Khi trên Biển Đông chúng bắn giết ngư dân đánh cá
Và tuyên bố “đường lưỡi bò”! Còn Biển Đông đâu?
“Đức vua” có biết, nay bao nhiêu người còn mất xác?
Và bao nhiêu đã được qui tập vào các Nghĩa Trang?
Máu đã chảy thành sông, xương đã cao thành núi
Mà ngài khư khư ôm cả “mười sáu chữ vàng’?
Ngài có hiểu vì sao bà già này hôm nay gào khóc
Rằng, “người chết thì vui còn người sống thì buồn”?
Đã sinh ra trên cõi đời, hỏi đã có ai không thích sống?
Mà chồng bà ấy đêm ngày cứ gào đòi được chết thì hơn!
Năm Mới 2014 đã đến rồi, xin chúc “đức vua” an lạc
Hãy bịt tai, bịt mắt để khỏi nghe và nhìn thấy dân đen
Và mở thêm nhà tù để bắt những kẻ “thần kinh” gào thét
Đòi tự do hạnh phúc cho dân cùng dân chủ và nhân quyền!
Hà Nội, 1/I/2014
Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét