ĐẶNG HUY VĂN
(Thư bé Nấm gửi mẹ Quỳnh)
Đã gần một năm trời
Hai chúng con xa mẹ
Mẹ Quỳnh đi đâu thế
Sao không về, mẹ ơi?
Thương ngoại đã già rồi
Vừa lo cơm lo cháo
Vừa lo quần lo áo
Cho hai cháu bơ vơ
Gấu con thường ngủ mơ
Cứ gọi bà bằng mẹ
Đêm đêm nghe ngoại kể
Chuyện ông Bụt, bà Tiên
Tết Gấu đòi đi lên
Tìm “ngôi trường” của mẹ
Ngoại bảo đừng như thế
Giêng hai mẹ về mà!
Nhưng giêng hai đã qua
Mẹ Quỳnh chưa về lại
Gấu khóc hoài đòi ngoại
Cho Gấu tự đi tìm
Gấu sẽ nhờ bà Tiên
Giúp Gấu tìm được mẹ
Đất Khánh Hòa rộng thế
Bà Tiên ngự chốn nào?
Rồi Gấu ra bờ ao
Ngồi khóc chờ Bụt hiện
Bỗng chú công an đến
Ông Bụt vụt về trời!
Thương Gấu quá mẹ ơi
Cả tháng trời ngồi khóc
Hỏi mẹ Quỳnh đi "học"
Sao không hẹn ngày về?
Nấm cũng buồn tái tê
Bởi con thương ngoại quá
Ngoại một mình vất vả
Nuôi hai cháu ngây thơ
Con tan học, ngoại chờ
Cùng Gấu con đầu ngõ
Nhìn ngoại con bỗng nhớ
Chuyện ông Bụt, bà Tiên...
Vì sao ngoại dịu hiền
Lại ngợi ca Mẹ Nấm
Là nữ hoàng can đảm
Chống giặc Tàu xâm lăng?
Mẹ Quỳnh có hay chăng
Ngoại đêm nào cũng khóc
Thương mẹ Quỳnh gan góc
Đang "đội đá vá trời"?
Mau về nhà mẹ ơi
Bởi ngoại giờ yếu lắm
Mẹ Quỳnh hãy can đảm
Đánh tan bọn hại người!
Formosa xéo cút
Môi trường biển sạch rồi
Gấu, Nấm mai cùng ngoại
Đón mẹ Quỳnh về chơi!
Hà Nội, 7/7/2017
Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét