Này em !
Có phải khi mình mất đi hạnh phúc
Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
Có phải khi mình mất đi người mẹ
Mới thật lòng gọi hai tiếng: ''Mẹ ơi!''
Có những mai nụ hồng ngoài hiên nở
Chân em qua, không buồn ngắm một lần
Chợt chiều hôm gió về làm hoa vỡ
Nhìn phai tàn, rồi cúi xuống bâng khuâng...
Có một người trải qua lần hoạn nạn
Mãi về sau khép lại ''cửa tâm hồn''.
Từ khi mắt thôi nhìn đời sáng lạn
Ngọc châu và đôi mắt, quý nào hơn?
Ai cũng sống bằng con tim, nhịp thở
Mà quên đi hơi thở vốn nhiệm mầu
Cơn đau đến, muộn màng lòng chợt hiểu
Trút hơi tàn...đời sống sẽ còn đâu!
Có phải khi bên đời xa vắng mẹ
Mình mới hay, Mẹ...tất cả trong đời.
Có phải khi cha tạ từ dương thế
Cuộc chia lìa mới thấm nỗi đơn côi?
Em tôi hỡi ! Hãy về hôn lấy mẹ
Ôm lấy cha, thảo hiếu với huyên đường
Là đôi mắt, là hoa , hơi thở nhẹ...
Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương!
Chớ để khi mình mất đi hạnh phúc
Biết vòng tay yêu dấu đã xa rồi!
Em có biết tôi mơ hoài bé dại
Được Mẹ bồng...ru giấc ngủ à ơi?
Như Nhiên
Thích Tánh Tuệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét