Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

NỬA ĐÊM THẢNG THỐT GIẬT MÌNH

Hồn Dân Việt: Tôi sinh ngày 14/9/1944, tức ngày 27/7 năm Giáp Thân trong một gia đình ông nội giàu có nhưng do bố tôi đi hoạt động cách mạng nay đây mai đó nên mẹ con tôi ở nhà vất vả lắm. Mẹ tôi vốn mồ côi cha mẹ từ tấm bé nên đã quen chịu khổ. Chúng tôi lớn lên trong tình thương yêu của mẹ. Do mẹ tôi dòng dõi thông mình ở đất Phú Minh Can Lộc, cháu gọi cụ Võ Liêm Sơn bằng bác, nên bà đã rất tháo vát đi buôn đi bán kiếm tiền để nuôi lớn các con. Trên tôi là hai anh trai sinh năm 1939 và năm 1941, sau tôi còn có hai em trai nữa sinh năm 1946 và năm 1952. Chúng tôi khổ nhất là vào những năm Giảm Tô và đặc biệt là Cải Cách Ruộng Đất, 1954-1956. Nhịn đói, đi ăn xin rồi đi ở chăn trâu khắp nơi để kiếm sống. Và từ đó trở đi, gia đình chúng tôi cứ triền miên sống trong cảnh thiếu thốn khốn cùng. Có thể vì thế mà đêm qua, tôi đã thảng thốt giật mình bất chợt tỉnh giấc tự hỏi, phải chăng do trời thương mà mình mới sống được tới tuổi 74 này? Nhân hôm này đúng ngày sinh nhật sang tuổi 74, tôi xin có vài dòng thơ tâm huyết.


Danh ca bang chim coc o lang chai 1.000 nam tuoi hinh anh 1

NỬA ĐÊM THẢNG THỐT GIẬT MÌNH

Nửa đêm thảng thốt giật mình
Mới hay trời cũng thương tình Lão Ngang
Bao năm sống kiếp cơ hàn 
Ngu ngơ khờ khạo mơ màng viễn vông 
Kẻ gọi thằng, người gọi ông 
Ai yêu, ai ghét mặc lòng thế gian 
Mừng bẩy tư tuổi ngập tràn 
Tình yêu lấp lánh trăng vàng Cõi Tiên!

Hà Nội, 14/9/2017
Hồn Dân Viêt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét