(Phan Liên Khê viết tặng Đặng Huy Văn)
Ngày xưa theo mẹ lên chùa,
Chắp tay lễ Phật giữa mùa Vu Lan.
Bàn thờ nghi ngút khói nhang,
Cầu mong hai chữ bình an cho đời.
Mẹ khuyên con sống làm người,
Từ bi hỷ xả như lời Phật răn.
Sáng lòng, tích đức, tu nhân,
Thành tâm xóa hết lỗi lầm bấy nay.
Bao điều phi lý còn đây,
Trời cao cho tới đất dày thấu chăng?
Nhiều người lương thiện làm ăn,
Vẫn còn lắm kẻ bất nhân hại đời.
Đắng lòng con lắm mẹ ơi,
Gần xa còn tiếng bao người thở than
Rằng sao sống ở trần gian
Nắng mưa, sớm tối lo toan, vẫn nghèo?
Thiên tai địch họa đã nhiều,
Tai nghe, mắt thấy những điều trái ngang.
Nước non biển bạc rừng vàng,
Quân thù nhòm ngó, lại càng xót xa.
Ngồi buồn nhớ mẹ, thương cha,
Tuổi thơ thuở ấy đã là… ngày xưa.
Lắng nghe vẳng tiếng chuông chùa,
Heo may gió thổi mỗi mùa thu sang.
Sài Gòn,18-8-2017
Thượng tá Phan Liên Khê
Bài thơ day dứt quá, anh Phan Liên Khê ơi!
Trả lờiXóa