Đặng
Huy Văn: Tôi có một cô bạn cùng quê học sau tôi một lớp và kém tôi
hai tuổi tên là Nguyễn Thị Trâm. Vì con đường từ làng tôi xuống thị xã đi học
phải đi qua làng của cô ấy nên chúng tôi đã thường cùng nhau đi học trên con
đường đó từ cấp II đến cấp III tới 5 năm trời. Một cô gái hiền ngoan với bố cô
ta và bố tôi là bạn của nhau nên chúng tôi đối xử với nhau như anh em. Trước
khi rời quê ra Hà Nội học, tháng 8/1964, tôi còn cho cô ấy mượn một số sách
giáo khoa lớp cuối cấp III để cô ấy ôn thi vào đại học. Không ngờ chỉ 8 tháng sau, vào tháng 3/1965,
trong một lần trường PT cấp III Phan Đình Phùng, Hà Tĩnh tổ chức đi tát nước chống
hạn giúp dân thì chẳng may cô ấy đã bị bom Mỹ giết hại! Cô ấy đã được phong tặng
danh hiệu Liệt Sĩ ngay sau đó.
Bài
viết này thay một nén nhang xin được kính cầu Hương Hồn Liệt sĩ Nguyễn Thị
Trâm hãy giúp đỡ đồng bào quê hương tôi mau thoát khỏi họa mất nước do bọn Việt
gian bán nước và giặc Tàu, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam gay ra.
TUỔI XUÂN TRONG TRẮNG VÔ NGẦN!
(Kính viếng Hương Hồn Nguyễn Thị Trâm)
Xa quê hơn nửa đời người
Nay trở về đây
khóc nhớ
Em gái làng bên
bé nhỏ
Bao năm đi học
cùng tôi
Chỉ còn một nấm
mồ thôi
Chôn trái tim hồng
ngày ấy
Làm trái tim
ai tê tái?
Bởi Trời cách
trở chia phôi!
Bao năm góc bể
chân trời
Bôn ba nửa vòng
trái đất
Mà không thể nào
quên được
Bóng hình yêu dấu,
em ơi!
Trường Phan giặc
phá tan rồi
Thầy cô nhiều
người đã khuất
Bạn bè người còn
người mất
Mưu sinh mỗi đứa
một nơi
Em đi giữa ngày
giáp hạt
Khi đang tát nước
giúp dân
Bom giặc làm em
tan xác
Tuổi xuân trong
trắng vô ngần!
Quê mình nay nhiều
thay đổi
Từ Niết Bàn em
thấy không?
Rặt lũ quan trường
gian dối
Bán dần biển đảo
núi sông!
Bờ biển ta giàu
khoáng sản
Chúng đem khai
thác ti tan
Bán rẻ tài
nguyên cho giặc
Thu đô la, đổi bạc
vàng
Để làm giàu bầy
“đầy tớ”
Ăn trên ngồi trốc
đồng bào
Từ trung ương về
tỉnh huyện
Mà nào ai dám
kêu đâu!
Bán hết ti tan
khoáng sản
Nay sang bán Cảng
Sơn Dương
Cho bọn xâm lăng
truyền kiếp
Đem tiền cống nạp
trung ương
“Cu lùn” tiểu
nhân đắc chí
Bởi cấp trên đã
nhận vàng
Rộng mở cánh dù
lộng gió
Quan trường hoạn
lộ thênh thang
Mặc quê nghèo,
dân đói khổ
Kệ non sông bị
xâm lăng
“Mac-ke-no” là lẽ
sống
Của người có “chí
làm quan”
Nay quê hương
mình buồn lắm
Dân lưng còng
cõng quan tham
Gái quê theo Tàu
kiếm sống
Nuôi mẹ già nước
mắt chan!
Đi đâu cũng phường
lòi tói
Vui chơi nhậu nhẹt
tối ngày
Việc nước không
ai coi sóc
Việc dân sống chết
mặc bay!
Ruộng vườn của
dân chúng cướp
Để làm dự án
nuôi quan
Ai chống là
công an bắt
Vào tù mà kiện
sai oan!
Càng nói càng
thêm đau đớn
Không chừng còn
bị gông cùm
Như bố anh thời
Pháp thuộc
Năm năm đày Ngục
Kon Tum!
Hương Hồn em
thiêng hãy cứu
Đồng bào thoát họa
Việt gian
“Móm”, “Hói”, “Cu lùn”, “Nguyễn lú”…
Họ Hoàng “Hán tặc”
gian tham!
Để nghìn sau Người
Hà Tĩnh
Rạng danh nước
Việt huy hoàng
Chống quan tham
đầy bản lĩnh
Chống giặc Tàu rất
kiên gan!
Chia tay xin em
một lạy
Nữ sinh con Lạc cháu Hồng
Tuổi xanh ngàn đời
sống mãi
Cùng hồn dân tộc,
núi sông!
Hà Nội,
16/11/2014
Đặng Huy Văn
Truyện ngắn hay, truyện ngắn tình yêu, góc tâm sự, sống đơn giản blog
Trả lờiXóaKey: truyen ngan - nap the zing