Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

CÒN ĐÂU SÔNG NHUỆ NGÀY XƯA!

Đặng Huy Văn: Đọc bài viết “Gửi thủ tướng Ba Dũng” đăng ngày 24/6/2013 của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, tôi rất xúc động. Đặc biệt khi xem Video Clip cưỡng cướp đất của một bà mẹ Việt Nam Anh Hùng tại phường Cẩm Bình, tôi không cầm được nước mắt. Nhân được nghe câu chuyện về cưỡng cướp đất tại phường Dương Nội, quận Hà Đông, Hà Nội của một người bạn gái nhà tôi, tôi chợt nhận ra trên đất nước mình ở nơi nào người dân cũng bị cướp đất một cách tàn bạo. Ngay những dự án BĐS ở quận Hà Đông bên bờ Sông Nhuệ như Văn Phú, Văn Khê, Dương Nội…cũng làm cho bà con rất bức xúc. Đặc biệt, tại phường Dương Nội, chúng còn cho xe chở đất lấp hàng trăm ngôi mộ của dân trong một đêm và cưỡng chế hàng chục hecta đất bất hợp pháp của bà con Dương Nội khiến họ phải ra giữ đất cả ngày 30 và mùng 1 Tết, mà nay vẫn chưa được giải quyết.

Bỗng vang lên bên tai lời bài hát Người Con Gái Việt: “Quê hương tôi bên dòng sông Nhuệ, bãi dâu mươn mướt xanh bờ…”, tôi đã phải vừa lau nước mắt vừa viết nên bài lục bát này để tưởng nhớ về một thời nhà tôi và những người bạn gái của cô ấy đã cùng nhau chăn tằm, dệt lụa, hái dâu và tắm mát bên dòng sông một thời thơ mộng ấy.

Còn đâu Sông Nhuệ ngày xưa!

(Viết tặng một thời để nhớ của nhà tôi
và các bạn gái của cô ấy)

       Còn đâu sông Nhuệ ngày xưa!
Bãi dâu mươn mướt xanh bờ sông sâu
       Còn đâu yếm thắm lụa đào
Trao tay nhau lỡ qua cầu gió bay

       Còn đâu quê lụa Hà Tây
Thuở anh sắm lễ đợi ngày đón em
       Còn đâu dòng nước xanh êm
Trăng soi thiếu nữ tắm tiên dưới cầu

       Còn đâu thuở nhỏ chăn trâu
Thi nhau bơi lội khúc đầu làng em
       Còn đâu nữa ánh trăng đêm
Ru bờ tre ngủ giữa miền hoang sơ

       Còn đâu bè vó ven bờ
Dân chài thả lưới ngồi chờ trăng lên
       Còn đâu những buổi chong đèn
Đêm đêm phụ giúp mẹ hiền quay tơ

       Còn đâu anh khoá ngẩn ngơ
Phải lòng thục nữ làm thơ dâng nàng
        Còn đâu cái thuở lang thang
Xuôi dòng sông ngắm xóm làng yên vui

       Cầm tay nhau dạ bồi hồi

Đâu rồi sông Nhuệ một thời vấn vương
           Còn chăng đò dọc, đò ngang
Anh thuê một chuyến đưa nàng rời quê

       Bởi giờ Dương Nội, Văn Khê…
Nhà cao đâm nát trời quê não lòng
       Đất hương hoả của cha ông
Chúng đang cưỡng chế mà không đền bù

       Mẹ già gào tựa trẻ thơ
Còn chút đất thờ chúng cũng cướp không
       Ngày xưa đất lúa mênh mông
Nay xây đô thị thành vùng bỏ hoang

       Chúng vùi lấp cả nghĩa trang
Làm dân Dương Nội bàng hoàng đớn đau
       Ba mươi Tết cũng cờ đào
Đòi đất, đòi ruộng đồng bào đứng lên

       Chống quân tham nhũng đê hèn
Biển Đông sợ giặc, đất liền nạt dân
       Em ơi bè đảng bất nhân
Gieo gió ắt gặt bão gần bão xa

       Về xây lại mộ mẹ cha
Ruộng Vườn, Biển Đảo của ta quyết đòi!

Hà Đông, 2/7/2013
Ts. Đặng Huy Văn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét